NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 355

Tâm trạng tôi chợt bừng lên như có dòng điện vừa chạy ngang người.

“Cô biết em cảm thấy gì mà nói?” Tôi tự nuông chiều sự tự thương hại của
bản thân mình, sự xấu xa trong tôi sùi lên như sữa thiu.

Cô Riley chẳng chớp mắt một lần nào suốt trong lúc tôi buông lời chỉ

trích. “Đưa tay cho cô nào,” cô bảo.

“Gì cơ?”

Cô vươn tay ra và nắm lấy bàn tay tôi, lúc này đang nắm chặt lại. Cô gỡ

từng ngón tay ra. Tay cô thật ấm áp, mềm mại. Tôi biết rằng tay mình thì
đang lạnh ngắt. Từ khi tai nạn xảy ra, tay tôi lúc nào cũng lạnh cóng như
vậy. Mặc cho vào ban đêm tôi có cuộn vào chăn ấm cách mấy thì tôi vẫn
cảm thấy lạnh. “Sonny,” cô nói, “nhiều chuyện đã xảy ra với em rồi, có lẽ
nhiều hơn những gì cô được biết. Nhưng cô cho em biết, nếu như ngừng
chế tạo tên lửa vào lúc này, em sẽ hối hận cả đời mình cho mà xem.”

Tôi rút tay lại. Tôi sẽ không để cho cô làm mình bối rối. Tôi phải kiên

quyết làm theo những gì mình vừa đặt ra. Nó là cách duy nhất để tôi có thể
vượt qua những rắc rối mình vừa tạo nên, và có lẽ sẽ làm được chút gì đó
đúng đắn.

“Em phải gạt nỗi đau và sự giận dữ sang một bên để tiếp tục công việc

của mình,” cô Riley bảo.

Lại nữa rồi, một kiểu điển hình của miền Tây Virginia - một công việc

cao cả. Lẽ ra tôi phải thấy trước việc này sẽ diễn ra chứ. Vâng, chúng tôi
đều có công việc để làm trong cái tiểu bang này, nai lưng ra làm lụng cật
lực tiêu tốn hết sức khỏe cho thế giới ngoài kia, để rồi ngày hôm sau lại tiếp
tục công việc như vậy và rốt cuộc là chẳng nhận được gì. “Công việc của
em là gì?” tôi thô lỗ gặng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.