NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 367

“Có gì khác nhau nhỉ?” Sherman thắc mắc. “Nếu đào ống nước là hợp

pháp thì sao lấy đường sắt lại phạm luật?”

Sự nghi vấn của Sherman và Roy Lee không nằm trong hành tinh của

O’Dell. “Không,” cậu ấy đáp ngắn gọn như một câu trả lời.

Chúng tôi mất cả tháng để chuẩn bị cho chuyến thám hiểm, nên đến cuối

tháng 6 thì chú Red mới chở tôi, Sherman, O’Dell và Roy Lee trên thùng
sau của chiếc xe rác đến nơi có đường ray bị bỏ hoang. Quentin và Billy thì
bận đi thăm họ hàng ở ngoại ô trong dịp hè. Bố của O’Dell bỏ chúng tôi lại
cùng cả đống dụng cụ hỗn hợp đủ loại gồm lều bạt, túi ngủ, bếp trại, bốn
túi chứa đầy đồ hộp (hầu hết là bò hầm), vài lốc nước có ga, vài bịch bánh
mì trắng, hai thùng bánh trung thu lớn, nhiều hộp diêm, xe cút kít, hai xẻng,
hai chiếc búa tạ, và một cái cuốc chim. Dụng cụ và xe cút kít được chúng
tôi mượn từ nhiều gia đình khác nhau và góp những khoản tiền dành dụm
nhỏ nhoi để mua thức ăn. Đầu tiên chúng tôi dựng lều trại trên một bãi đất
trống nhỏ, bằng phẳng rồi bắt đầu đi dò tìm đường ống nước. Sau cùng
cũng tìm thấy nó, nằm cách cầu gỗ khoảng 100 mét. Bọn tôi nhìn qua bờ
bên kia, chỗ ống nước lồi lên. “Trời đất,” Roy Lee rên rỉ. “Nó nằm sâu dưới
đất phải đến 3 mét ấy!”

“Vậy chứ cậu tưởng gì?” O’Dell gặng hỏi. “Cậu nghĩ công ty đường sắt

lại để ống nước nằm lồ lộ trên mặt đất chắc?” Nói rồi cậu ấy cắm xẻng
xuống vết đường ray còn để lại, nhưng xẻng chỉ lún được khoảng 1cm.
“Đất cứng thật,” cậu ấy thừa nhận.

Tôi cầm cây cuốc khác lên thì bất chợt một con rắn hổ mang từ bên dưới

trườn lên. Tôi nhảy dựng lên rồi bỏ chạy. “Lùi lại mau,” O’Dell hô to. “Để
đấy cho tớ.”

Cậu ấy phạt một nhát xẻng về phía con rắn nhưng hụt khỏi con bò sát dễ

sợ ấy phải đến 15cm; bị mất thăng bằng O’Dell ngã nhào xuống bờ đê. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.