NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 60

Roy Lee bật đứng thẳng dậy thét to: “Tớ cũng thấy nó rồi!”, tiếp đó

Sherman kêu lên một tiếng rồi chỉ tay lên trời. Tôi trượt chân khỏi bậc
thềm, ngã sóng xoài nhưng vẫn cố liếc mắt nhìn về hướng mọi người cùng
nhìn tới. Nhưng lúc đó mắt tôi hoa lên cả triệu ngôi sao. “Kia kìa”, Mẹ nói
rồi xoay đầu tôi về phía Sputnik đang bay.

Ở đó tôi thấy một trái bóng sáng nhỏ nhắn bay xuyên qua cả trời sao nhỏ,

thấp thoáng giữa những rặng núi một cách oai vệ, uy nghiêm. Tôi ngắm
nhìn nó một cách say mê cứ như đang được thật sự chứng kiến Chúa trời
cưỡi xe ngựa vàng bay qua trên kia vậy. Khi nó vút qua, tôi cảm thấy như
nó mang theo một ý đồ nguy hiểm, bất di bất dịch, cứ như không có gì trên
dãy thiên hà này có thể cản được. Cả đời tôi, những gì quan trọng đều xảy
ra ở một nơi bâng quơ xa xôi nào đó. Nhưng bây giờ Sputnik đang ở ngay
trước mắt tôi trên sân sau nhà ở Coalwood, tỉnh McDowell, miền Tây
Virginia của Mỹ này. Tôi không thể nào tin nổi. Dường như nếu tôi có thể
vươn xa hơn một chút nữa thôi thì tôi đã có thể chạm vào nó... Rồi chỉ
không đầy một phút ngắn ngủi, nó mất hút vào không gian sâu thẳm.

“Thật là một vật xinh xắn.” Mẹ tóm lại mọi cảm xúc, phản ứng của đám

đông đang đứng trong sân nhà. Rồi bà cùng những phụ nữ khác lại quây
quần nói chuyện phiếm. Một giờ trôi qua vui vẻ đến khi mọi người lũ lượt
ra về, tôi vẫn còn nán lại ngửa mặt lên trời. Tôi cố khép miệng lại nhưng
rồi mồm cứ há hốc ra. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng nào
tuyệt vời đến vậy trong đời mình. Đến khi Bố trở về, tôi vẫn còn đứng tần
ngần trong sân sau. Mở cửa bước vào, trông thấy tôi, Bố ngạc nhiên hỏi:
“Mày vẫn còn đứng ngoài đây khuya như vậy à?”

Tôi không mảy may đáp lại vì không muốn phá tan phép màu mà Sputnik

đã phủ lên mình tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.