NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 69

vào lời biện bạch của tôi nhưng bà vẫn cười ngặt nghẽo rồi vỗ tôi một cái
mạnh hết sức. Dù gì đi nữa, đôi khi cũng là những việc tôi đã lỡ làm mất
rồi...

“Elsie, tôi không quan tâm đến những thằng nhãi khác!” Bố bảo Mẹ,

“Chỉ cần canh chừng thằng nhóc này thật kĩ trước khi nó kịp làm xấu mặt
tôi với cả thị trấn Coalwood đấy!”

Mẹ cười rồi quát lại vẻ cay đắng, “Ôi, mình ơi, vâng. Thiên đường cấm

không cho ông được quyền xấu hổ à! Tại sao vậy, tiếp đó thì mọi công
nhân sẽ không xúc than cho ông nữa hay sao!”

Bố lườm Mẹ: “Đã 20 năm nay rồi họ có xúc bằng tay đâu, họ dùng máy

móc cơ mà.”

“À, lại còn thú vị như thế đấy hả!”

Tôi nhận ra Bố và Mẹ lại bắt đầu cãi cọ như thường lệ, nên len lén thu

mình vào góc tối trong sân nhà cạnh lũ chó. Dandy rúc vào tay tôi còn
Poteet thì nằm dựa vào chân. Tôi cảm thấy cô nàng run rẩy, hay đó là tôi
run cũng nên. Bố lại cho Mẹ một bài về việc khu mỏ đã nuôi sống Mẹ và lũ
trẻ chúng tôi như thế nào, còn Mẹ thì đáp trả rằng khu mỏ đã đem lại bao
nhiêu cạm bẫy chết chóc. Khi Bố lắc đầu bỏ vào nhà, bà Sharitz hàng xóm
cạnh nhà khẽ gọi Mẹ rồi tựa vào hàng rào trò chuyện. Tôi chẳng nghe được
họ nói gì nhưng tôi có thể đoán được hết. Tôi còn thấy bà Todd đang kiên
nhẫn chờ đợi ở hàng rào bên cạnh. Bà Sharitz sẽ truyền tin tức từ Mẹ tôi
sang bà Todd rồi cứ thế mọi việc sẽ đi dọc theo hàng rào qua khắp mọi nhà
lân cận. Tôi biết rằng chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi nữa thôi, cả
Coalwood sẽ biết về cái tên lửa nửa vời, chuyện tôi đã kéo lũ trẻ vào sự ngu
ngốc của mình như thế nào và mọi người sẽ được dịp cười hỉ hả vào mũi
tôi. Sau khi nói chuyện với bà Sharitz, Mẹ đến bên cạnh tôi nhìn vào mảnh
hàng rào đổ nát đang cháy âm ỉ rồi thở dài thườn thượt. Bây giờ chỉ còn hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.