NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 70

mẹ con, Mẹ có thể thoải mái thể hiện sự thất vọng tràn trề và nổi trận lôi
đình với tôi. Tôi gồng mình lấy hết can đảm chờ đợi. Ngờ đâu bà chỉ hỏi
thật nhẹ nhàng: “Chẳng phải Mẹ đã dặn con đừng tự làm nổ tung mình đấy
sao?”

Ngay sau đó, tôi nghe chiếc “hắc phôn” réo vang và nhìn thấy bố ngang

qua cửa sổ phòng khách khi ông chạy tới nhấc ống nghe. Tôi hy vọng rằng
không phải là ai gọi để than phiền về tiếng ồn vừa xảy ra. Mẹ nhìn vào cửa
sổ rồi lại nhìn về phía nhà than. Tôi biết rằng tốt nhất là nên im lặng khi Mẹ
đang suy ngẫm mọi việc trong đầu. Một lúc sau, Mẹ chỉ về phía sân sau và
bảo tôi: “Đi nào, lại ngồi xuống bậc thềm đi, Mẹ con mình cần nói chuyện
với nhau.”

“Con biết là con đã làm sai, Mẹ ạ!” Tôi cố gắng phủ đầu những suy nghĩ

của Mẹ.

“Homer Hadley Hickam Con. Việc này không sai, nó chỉ ngu ngốc thôi.

Mẹ bảo ngồi xuống, nghe không!”

Tôi chấp hành với cảm giác như một tên tử tù sắp bị chặt đầu đến nơi

vậy. Dandy bò lên cạnh, rên ư ử khe khẽ rồi gác đầu lên bàn chân tôi.
Poteet thì phóng đi bắt dơi. Tôi quan sát nó phóng lên không, xoay hai
vòng rồi rơi, xuống tiếp tục chạy, cái mõm đen ngoác rộng.

Tôi tự nhủ, lần này mình gặp rắc rối to rồi đây. Mẹ luôn rất giỏi trong

việc nghĩ ra những hình phạt cực kì sáng tạo. Một lần nọ, sau giờ học vào
Chủ nhật, trong lúc vội vàng xuống sông bắt tôm với Roy Lee, tôi đã mang
cả đôi giày da dùng đi lễ nhà thờ xuống nước. Khi Mẹ bắt gặp đôi giày
Buster Browns ướt sũng của tôi bà đã gằn giọng: “Mẹ thề với con đấy
Sonny, nếu đầu óc con còn trống rỗng hơn nữa thì nó sẽ bay khỏi cổ con
như bong bóng đấy!”. Để trừng phạt, Mẹ ra lệnh cho tôi trong tuần tới chỉ
được mang tất khi đi lễ nhà thờ. Chẳng mất bao lâu để tin tức này truyền đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.