- Cháu rất mừng là hai ông cuối cùng đã trở thành bạn bè của nhau. Giờ
thì cả hai ông không còn phải tới cây bạch đàn cổ thụ nữa.
Cả hai ông vọt dậy như dẫm phải gai. Hai cụ cùng đồng thanh:
- Thôi chết rồi, cây bạch đàn cổ thụ!
Cả hai chạy vội ra ô tô, tôi cũng nhảy vọt lên thùng xe, sau đó xe chạy
ngoằn ngoèo xuống dốc. Tôi nắm chặt thành xe buồn bã nhìn những rặng
cây trơ trụi hai bên đường, nhiều cây đã bị cháy thành than. Xe phanh kít.
Chúng tôi nhảy vội xuống.
Quả thật tôi rất mừng thấy cây bạch đàn cổ thụ đã bị cháy trụi thùi lụi
trông như một bộ xương. Lá cây đã bị cháy hết, ở tít trên cao chỉ còn lại
một cái lá tươi xanh duy nhất giữa trời. Chúng tôi đứng chết lặng. Ông
Foxy vội ra xe và phóng xuống dưới dốc.
Ông tôi nói rất to:
- Lão ta đi lấy thang đấy. Nào, cháu lại đây, hãy giúp ông một tay, chúng
ta phải hái cái lá duy nhất này trước khi lão tới. Nào, hãy giúp ông đi lấy
thang.
Tôi nói với ông nội:
- Không, cháu không làm đâu. Cháu ước sao tất cả lá đều bị cháy trụi. Cố
tình truyền bệnh cho người khác là một điều ghê tởm, cháu không làm đâu.
Ông muốn thì làm một mình.
Ông tôi gầm lên:
- Mày là đồ phản bội! - Và vội vàng chạy đi.