NHỮNG CÂU CHUYỆN HÀI HƯỚC NHẤT - Trang 144

Tôi không nghe. Tôi tập trung hết sức có thể. Tôi sẽ thoát khỏi bọn

chúng. Tôi nhắm mắt lại. – Riah Devahs. – Tôi lẩm nhẩm. – Riah Devahs. –
Chúng sẽ lấy cái bình của tôi. Chúng sẽ mạng nó đi. Tôi biết chúng sẽ làm
thế mà. Chết tiệt. Tôi lại để ý nghĩ khác xen vào rồi. Tôi phải tập trung hơn
nữa. – Riah Devahs. – Tôi đọc câu thần chú và nghĩ đến việc thoát khỏi
Simon và lũ bạn của cậu ta. Đầu óc tôi căng ra nhưng tôi vẫn tiếp tục.

Một sự im lặng kéo dài. Rồi có tiếng lê chân. Cái bình vẫn nằm yên

trong tay tôi. Tôi mở mắt ra.

- Này. – Simon nói. – Này, chuyện quái gì đang xảy ra vậy. – Cậu ta đang

lăn tròn trên mặt đất, chân tay giơ cả lên trời. Trông cậu ta giống hệt con
chó đang cầu xin người ta gãi bụng nó ấy. Những đứa khác cũng vậy. Thật
buồn cười khi thấy chúng nằm đó, lưng đập xuống đất. Mắt chúng như lồi
ra khỏi đầu. Chúng không biết chuyện gì đang xảy ra. Chúng không biết
được chính tôi đã khiến chúng làm vậy. Tôi quay đầu bỏ đi ngay chỗ khúc
quanh. Chúng sẽ trở lại bình thường ngay sau khi tôi đi khuất.

Tôi không thể tin nổi. Tôi làm được rồi. Tôi đã làm được thật rồi. Tôi đã

khiến chúng phải nằm ngửa ra đường và cầu xin. Dùng ý nghĩ di chuyển đồ
vật. Khi tôi đọc câu thần chú và tập trung cao độ, tôi có thể làm được điều
đó. Tôi chạy hết tốc lực về nhà.

5

Khi về đến nhà, tôi bị mắng vì về muộn bữa trà. Nhưng tôi không quan

tâm. Tôi chỉ cười và nghĩ về sức mạnh mới của mình. Tôi cũng nghĩ về giờ
học thể dục vào sáng mai và việc tôi sẽ xấu hổ thế nào khi đứng trước mặt
những đứa con trai khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.