NHỮNG CÂU CHUYỆN HÀI HƯỚC NHẤT - Trang 324

xa. Cứ mỗi lần tôi định đi lên thì lại có đứa chạy tới nơi. Khi Peter tới bên
bờ suối, nó hỏi tôi:

- Ô hay, cậu làm gì đấy? Lúc này mà cậu còn ở đây thì có chạy nhanh

đến đâu cũng không thể đuổi kịp chúng nó được đâu.

- Thôi đi, đừng nói nữa. Tí nữa tớ sẽ nói cho cậu hay. – Tất nhiên tôi

không thể nói cho Peter biết tôi đang trần như nhộng vì có mấy đứa con gái
đứng cạnh nó.

Mãi một lúc sau chúng mới chạy tiếp. Nhưng ngay sau đó đứa chạy cuối

cùng đã đến nơi. Đó là Murphy. Thằng béo phục phịch nên không thể chạy
nhanh được. Nó dài mồm ra nói:

- Ôi trông kìa, cái quần cổ tích! Mà cái gì nữa thế này? – Nó vớ ngay cái

quần soóc và đôi giày vải của tôi và rảo chân chạy.

- Quay lại đi, trả lại tao quần áo, - Tôi hét ầm lên. Nhưng nó đâu có chịu

nghe và chạy biến mất.

Tôi biết làm thế nào bây giờ? Tôi chẳng có một cái gì để khoác vào

người, đến giày cũng không có. Tôi phải rón rén bước. Nước rất lạnh, người
tôi nổi da gà răng đập vào nhau lập cập. Thôi thì đành phải đi lên bờ nếu
không thì đến chết cóng.

Tôi ngồi lên một tảng đá dưới ánh mặt trời và suy nghĩ rất lung, làm thế

nào để đi về nhà mà không sợ bị ai nhìn thấy. Đi trong rừng còn không đến
nỗi nào, nếu như có ai đó thì nấp vội sau một gốc cây, nhưng ra đến đường
thì gay rồi. Tôi làm sao có thể trần truồng không một mảnh áo che thân mà
đi trên đường kia chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.