NHỮNG CÂU CHUYỆN HÀI HƯỚC NHẤT - Trang 325

Bỗng tôi nhớ đến cái quần đùi bé tí hin, tất nhiên tôi không thể mặc nổi

nữa, nhưng may ra nó vẫn còn công hiệu. Tôi ngoắc nó vào ngón tay cái,
nhưng cái quần chẳng còn tác dụng gì nữa, tôi chẳng nhảy được bước nào
ra hồn. Tôi nhặt một viên đá và quăng thử, viên đá bay lên rồi rơi tõm
xuống nước, chẳng xa hơn mọi lần là bao. Thế là cái quần thì quá nhỏ còn
tôi thì lại yếu ớt như mọi khi.

Tôi duỗi thẳng chân trên tảng đá dưới ánh mặt trời được một lúc thì mấy

con kiến bò lổm ngổm buồn buồn. Một đám mây bay qua che lấp mặt trời.
Tôi thấy lạnh kinh khủng, nhưng tôi không thể mặc bộ quần áo của Adam
mà về nhà được. Tôi nhìn quanh quẩn nhưng chẳng thấy có cái gì có thể
khoác tạm lên người được cả, chỉ thấy cây cối bụi rậm và cỏ lác.

Tôi không có cách gì hơn là chờ cho tới khi trời tối. Những đứa khác

chắc về đến nhà từ lâu rồi. Peter thể nào cũng nghĩ tôi về đến nhà từ lâu rồi
còn bố mẹ tôi chắc lại nghĩ tôi sang chơi nhà Peter. Như vậy chắc chẳng có
ai đến giúp tôi cả.

Tôi bất giác nghĩ đến thằng Murphy và hận nó lắm. Nó nhất định phải trả

giá, thể nào tôi cũng phải nghĩ ra cách gì để cho nó biết tay.

Thời gian trôi đi chậm chạp, và cuối cùng trời tối dần. Tôi lò dò từng

bước tránh những viên đá nhọn, cành cây móc vào người làm da tôi xước
không biết bao nhiêu chỗ. Tôi nghĩ tới rắn, rết. Không biết sẽ ra sao nếu tôi
giẫm phải một con rắn?

Màn đêm buông xuống đủ thứ âm thanh đập vào tai tôi. Đêm không có

trăng, tôi phải giương mắt lên để tìm đường đi. Thực lòng mà nói tôi cảm
thấy sợ. Để tự trấn an tôi nghĩ tới thằng Murphy, đến các biện pháp trừng trị
hắn. Được, được, mày cứ liệu hồn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.