Bố đi đến và xem xét bãi phân mèo.
- Đừng để thứ lặt vặt này làm cháu lo lắng. – Bố nói. Rồi bố nhặt bãi
phân mèo ấy lên và đút ngay vào mồm. Bố cười toe toét. – Ngon quá. – Bố
nói qua hàm răng nghiến chặt lại.
- Ọe. – Anna rú lên. Bạn ấy chạy lại chỗ cửa sổ và thế là khoai tây chiên,
sốt cà chua và nước ngọt thi nhau chui ra.
Bố hơi sửng sốt vì trước phản ứng của Anna.
- Thôi nào. – Bố nói và lấy miếng nhựa đó ra khỏi miệng. – Nó là đồ giả
mà.
Bố cười ầm lên rồi đi khỏi phòng. Anna cũng đi khỏi phòng. Bạn ấy
quyết định là về ngủ tại nhà mình. Còn tôi thì chẳng thể trách cứ gì bạn ấy
được.
- Bố. – Tôi hét lên sau khi Anna đi khỏi. – Con sẽ không bao giờ nói
chuyện với bố nữa.
- Đừng có ngớ ngẩn thế. – Bố nói. – Đó chỉ là một trò đùa nhỏ nhỏ thôi
mà.
Luôn luôn là vậy. Cứ mỗi khi có bạn nào đến ở chơi qua đêm là y như
rằng bố lại bày những trò đó ra. Lúc thì thấy những bàn tay giả trong thùng
rác, lúc thì đồ uống nổ tung lên, lúc thì đầy hạt tiêu trong thức ăn, lúc thì
máu me ma cà rồng chảy dài trên miệng bố. Một vài đứa bạn thì nghĩ những
trò đó thật là hay. Chúng ước gì bố mình cũng như vậy.
Nhưng tôi thì ghét lắm. Tôi chỉ ước làm sao bố mình bình thường như bố
bạn khác thôi.