NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 124

Sally đi một mình vào phòng thay đồ danh cho nữ sinh. Không có ai để cô

bé nói chuyện. Không ai để cô bé có thể chia sẻ những vấn đề của mình.
Không ai tin vào những hy vọng của cô bé cả. Cô bé đút sâu cái hộp vào túi áo
thể thao và cố không nghe những tiếng ồn ào vọng sang từ bên kia bức tường.

Giọng của Jarrod Olsen là to nhất, như thường lệ:

- Tao cá là Sally-Đúng-là-đồ-con-gái sẽ lại về cuối thôi.

Sally nghe rõ tiếng những đứa khác cười hô hố. Thật là nhục nhã. Cô bé đi

lại chỗ chậu rửa và vỗ nước lên mặt.

Và cô bé đờ người lại.

Trong chậu rửa cô bé thấy có cái gì đó lấp lánh. Ngay chỗ cái lỗ thoát nước.

Trong làn nước lờ mờ cái đó cứ ánh lên. Cô bé cúi xuống và vặn cái nút ở tay
treo hình chữ S. Chỗ nước phun vọt lên.

Và cả cái nhẫn kim cương bẩn ấy cũng vậy. Vòng nhẫn bị phủ rêu nhờn

nhưng Sally có thể nhận ra ngay lập tức là nó được làm bằng vàng. Đúng là
may mắn thật

- Nếu không có ai báo mất, nó sẽ là của em. – Thầy Rickets nói. – Đáng giá

đấy. Thầy cho là như vậy. Hôm nay là ngày may mắn của em đấy. Được rồi,
giờ thì xếp hàng vào cùng các bạn trai để bắt đầu chạy maratông nào.

- Đúng là đồ con gái. – Jarrod Olsen thì thầm. Bọn con trai cười hí lên đằng

sau tay chúng.

Sally vỗ vỗ vào túi áo. Cô bé cảm thấy rất may mắn. Chạy maratông chỉ

dành cho học sinh lớp lớn. Cự ly chạy rất dài. Nó đòi hỏi sức chịu đựng cao.
Cô bé sắp sửa cho lủ con trai thấy mạnh mẽ nghĩa là gì.

- Bắt đầu. – Thầy Rickets hô.

Jarrod Olsen chạy vọt lên trước. Cậu ta luôn luôn chiến thắng trong tât cả

các môn. Nhưng không phải hôm nay. Sally đang ở ngay phía sau cậu ta.

Cô bé cảm thấy thật tuyệt vời. Giọng như một người chiến thắng. Vận may.

Thường thì tim cô bé đập thình thịch đau nhói trong lồng ngực nhưng hôm nay
cô bé chỉ cảm thấy vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.