NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 220

ngoài hai lỗ tai. Nhưng tôi cứ cắm đầu chạy cho đến khi tôi thấy an toàn trong
vườn nhà mình.

Tôi trèo qua cửa sổ và nhảy lên giường.

Vừa đúng lúc tôi nghe tiếng bước chân của mẹ.

- Con ổn chứ Tony? – Mẹ hỏi khi bước vào phòng. Mẹ thậm chí còn không

biết tôi đã trốn ra ngoài.

- Tôi quyết định kể hết sự thật. Rốt cuộc, cha mẹ luôn có ở bên để giúp đỡ

chúng ta. Đó là lý do tại sao họ lại có mặt trên đời. Khi mọi việc đã được nói
và làm thì tốt nhất nên nói với họ nếu bạn gặp rắc rối. Nói thật là tôi thấy sợ.

- Làm sao mà chó lại biến mất khỏi bức tranh được chứ?

Do đó tôi kể cho mẹ nghe về việc tôi đi tìm những con chó.

Và mẹ không tin lời tôi. Không tin lấy một từ.

- Con không nói dối mẹ đâu. – Tôi hét lên.

- Còn không à? – Mẹ nói.

- Không. – Tôi nói. – Con đã tìm thấy ba con chó trong bức tranh của mẹ.

- Không có con chó nào trong bức tranh của mẹ cả. – Mẹ nói. – Và mẹ là

người đã vẽ bức tranh đó.

Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi không thể nào tin được. Mẹ đã bảo tôi phải tìm

chó. Mặt tôi ngắn tũn lại. Và tôi thấy ngứa ngáy trong người. Tại sao mẹ lại
nói dối tôi.

- Có một con chó trong thùng rác. – Tôi hét lên và chỉ vào cái thùng rác bên

ngoài cửa hàng cho thuê băng đĩa.

- Mẹ chả thấy con chó nào cả. – Mẹ nói.

- Con chó biến mất khi ta tìm thấy nó. – Tôi nói.

- Hợp lý đấy. – Mẹ nói.

Không. – Tôi gào lên. – Thật đấy. Con thấy Đốm ở khắp nơi.

- Mẹ cũng thấy. – Mẹ nói rồi vừa cười vừa đặt tay lên trán tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.