NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 223

Mẹ tôi quát lên:

- Mày vứt ngay con bọ hung đi!

- Kìa mẹ, chú Sid thích bọ hung, chú ấy không phản đối việc con mang nó

theo đâu!

- Nhưng thím Scrotch không thích. Ngay đến bọn con trai thím ấy cũng

chẳng ưa nữa là. Con là may lắm đấy, không năm nào con không được về nhà
chú thím ấy nghỉ hè. Con hãy để con bọ hung ở nhà!

Tôi buồn bã đáp:

- Thôi được. - Tôi nhét con bọ hung vào bao diêm và cho vào túi quần. Thím

Scrotch chắc chắn sẽ chẳng biết một tí gì về con bọ hung này đâu.

Cái đêm đầu tiên ngủ ở nhà thím Scrotch thật là kinh khủng. Tôi nằm trong

một căn buồng tối như bưng. Thím không cho bật đèn. Thím ấy keo lắm. Sợ
tốn điện mà. Buồng gần như tối om. Nó chỉ đủ sáng để có thể nhìn thấy cái
bóng ở trên tường và đủ sáng để có thể nhìn thấy những con mắt đang chằm
chằm nhìn tôi.

Tôi không biết phải làm gì. Nếu như tôi hét toáng lên thì biết đâu những con

mắt đó sẽ bổ nhào vào tôi. Nếu tôi nằm yên không cựa quậy biết đâu nó sẽ
chẳng lặng lẽ bỏ đi. Đêm dài lê thê. Tôi có thể tính thời gian bằng cách đếm
những nhịp thở của mình.

Những con mắt mở trừng trừng. Tôi tin rằng chúng đang trừng mắt nhìn cho

dù tôi không nhìn thấy chúng. Có cái gì đó cựa quậy. Bên cạnh cái đồng hồ ở
trên giá sách. Có tiếng lào xào? Có tiếng kẽo kẹt? Có tiếng chân bước? Miệng
tôi khô khốc chỉ chực hét lên. Tôi chỉ muốn hét thật to, tôi chỉ muốn gào lên:

- Ai đấy? - Tôi muốn kêu chú Sid nhưng do quá sợ hãi nên không thể thốt

lên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.