NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 273

- Giờ thì đến lượt cháu. Hai điều ước của cháu là gì, cháu gái của ta?

Helen giậm chân giận dữ.

- Tôi không thích ông. - Chị ấy gào lên. - Tôi ước gì không ai trong chúng

tôi từng nghe nói về ông.

Đột nhiên chỉ còn lại chúng tôi trong phòng. Ông già móng vuốt đã biến

mất. Chúng tôi nhìn nhau. Không ai trong chúng tôi nhớ được chuyện đã xảy
ra. Chúng tôi không nhớ tí gì về Ông già móng vuốt cả. Ông ta đã xóa phần kí
ức đó của chúng tôi. Nhưng không hiểu vì lý do gì bây giờ tôi lại nhớ được.

3

Nhà thôi miên đang đọc qua vai Sean. Ông ta gật đầu vẻ tự mãn.

- Thôi miên. - ông ta hào hứng nói với bà White. - Cậu ta nhớ được vì đang

bị thôi miên.

Sean vẫn viết lia lịa không nói một từ nào cả. Mà nó có muốn nói cũng

không được với cái miệng chỉ bằng hòn bi ve thế kia.

4

Vậy đấy, và đây là kết thúc của câu chuyện. Tôi vẫn không hiểu tại sao mình

lại có cái miệng bé tí thế này.

Helen đang nhìn quanh phòng. Chị ấy thậm chí còn không nhớ là Ông già

móng vuốt đã từng đến và cho chị ấy hai điều ước.

- Chị có cảm giác như có ai đó đã ở đây. - Chị ấy nói. - Nhưng chị không

nhớ được đó là ai và chuyện gì đã xảy ra.

- Em cũng vậy. - Tôi nói. - Em cảm giác như là có ai đó đã nói chuyện với

chúng ta. Có cái gì đó liên quan đến Ông già Noel.

Tôi ước gì mình không nói câu đó. Nó khiến Robert nhớ lại chuyện đã xảy

ra ở Myer’s. Nó chỉ một tay vào tôi và bắt đầu tuôn ra một đống nước mắt cá
sấu.

- Anh ấy nói không có Ông già Noel. - Nó hét lên. - Anh nói ông ấy có râu

bằng len và nhét gối trong áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.