NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 283

mà nó đã gây nên cho tôi, tôi hoàn toàn thấy không có gì phải thương xót nó.
Lúc này đầu óc tôi không thể nghĩ đến cái gì khác ngoài trường học. Tôi nghĩ
đến một cái chết ngắc ngoải đang đến gần.

Thằng Samuel lẽo đẽo theo tôi đến trường. Tôi quát rất to:

- Mày cút đi, xéo đi!

Cô Stevens, người phụ trách thư viện, đi ngay đàng sau tôi, cô lại nghĩ tôi

ám chỉ cô.

- Hừ, đồ hỗn xược, - cô nói với tôi. - tôi sẽ nói với thầy Snappo về việc này!

Cái bóng ma khốn khổ đi theo tôi đến tận trường, không ai nhìn thấy nó và

nó ngồi ngay cái ghế bỏ trống bên cạnh tôi.

Thầy Snappo hỏi với vẻ bực bội:

- Dimsey, cây tóc tiên đâu?

*

* *

Tôi đưa cho thầy cái hộp bơ trồng cây ngô. Cái mũi thầy bắt đầu nhấp nháy,

thầy gầm lên:

- Thế này là thế nào?

Tôi lạnh lùng nói: “Thưa thầy, đây là cái cây”. Lòng dạ tôi nôn nao, tim đập

thình thịch, sa sẩm mặt mày. Mặt thầy Snappo trông như một bức tường bị nổ
mìn, lúc đầu trông như mọi khi thế mà chỉ sau giây lát đã có tới hàng triệu vết
rạn nứt, ngay cả bên dưới tóc giả của thầy cũng hiện lên những nếp nhăn.

Thầy rít lên:

- Cái gì hả? Chậu hoa của tao đâu rồi?

Tôi lầu bầu trong miệng:

- Thưa thầy vỡ rồi ạ. Con ma làm vỡ, nó cù em ở trên giường.

Thầy gào lên:

- Con ma? - Thầy như sôi lên chỉ chực nổ tung ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.