NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 284

Tôi chỉ tay vào thằng Samuel.

- Thưa thầy nó đây ạ!

Mọi con mắt đổ dồn vào cái ghế bỏ trống. Tôi là người duy nhất có thể

trông thấy cái con ma buồn khổ đó. Samuel rầu rĩ nhìn tôi, sau đó nó đứng lên,
đi lại phía tôi, tay chìa ra. Tôi la lên:

- Không, đừng, đừng làm như thế lúc này!

Thầy Snappo mặt đỏ như gấc hằm hằm nhìn tôi.

Thằng Samuel ủ rũ thò ngón tay vào nách tôi và cù.

Tôi cắn chặt môi, cố gắng hết sức để không cười. Một cái búm rất khẽ buột

ra khỏi người tôi, rất khẽ nhưng trong tai tôi thì đó là tiếng gầm của cả đàn bò.
Không ai có thể hiểu nổi vì sao tôi lại cười.

Thầy Snappo túm áo tôi lôi xềnh xệch qua lớp học:

- Mày tưởng đó là chuyện đùa hả? Mày… mày là đồ… - Ông ta không nói

hết câu. Dưới trần lớp học treo một cái lưới đánh cá to tướng, trong đó có vỏ
sò, ốc và hàng trăm thứ linh tinh khác. Từ cái lưới này, phía bên kia, có treo
một sợi dây câu và cả một cái lưỡi câu, tôi chưa bao giờ để ý đến cái lưỡi câu
đó. Cơn giận của thầy Snappo đang trào lên, cái lưỡi câu ngoắc vào mái tóc giả
của thầy lôi ngược lên làm lộ ra cái đầu trọc lông lốc trông không khác gì quả
trứng.

Cả lớp im lặng như tờ. Mắt thầy Snappo như những tia lửa. Ông đưa mắt

nhìn cả lớp một cách hằn học. Đứa nào lúc này mà chỉ hơi tỏ ra muốn cười thì
cầm chắc là toi, là đi đời nhà ma, là trở thành dĩ vãng. Đứa nào cũng cúi gằm
xuống đất, chân run lẩy bẩy đứng không vững nữa.

Cái ngón tay nhẹ tựa lông hồng của thằng Samuel bắt đầu ngọ nguậy. Tôi

cố gắng nhịn cười, cố ngậm miệng thật chặt và tôi hét lên: “Không!” rồi lăn ra
cười, cười rũ cười rượi cười oang oang, ông ổng, hi hi, hô hô…

Thầy Snappo phát điên phát rồ, ông dang tay đi về phía tôi, lúc này ông như

một con quái vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.