NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 289

Cả ba cùng gật đầu.

- Nếu vậy thì đó là ma của linh hồn.

Bọn chúng không nghe nói nữa, chúng chuyển động từ từ, xoay thành vòng

mỗi lúc một nhanh hơn và cuối cùng chúng xoay như chong chóng đến mức
không còn nhận ra được chúng nữa cả ba đã biến mất trong không trung.

Từ đó tôi không bao giờ gặp lại những con ma này nữa.

Tôi lê gót bước những bước nặng nề về nhà. Như thế là tôi đã thoát được

cậu Samuel luôn luôn rầu rĩ, ủ dột nhưng biết bao nhiêu phiền toái đang đợi tôi
ở trước mặt. Ngày mai tôi lại phải tới trường và ngày mai tôi sẽ bị quở phạt.

Mẹ đã chờ khi tôi bước vào nhà. Mẹ nhìn tôi rất lâu và không nói một lời.

Bao giờ mẹ cũng làm như thế mỗi khi tôi làm điều gì xấu để mẹ giận, mãi sau
mẹ mới nói:

- Nhà trường vừa gọi điện cho mẹ kể hết về những việc con đã làm. Con hư

quá. Con đừng nghĩ rằng mẹ sẽ xin hộ cho con. Sáng mai con sẽ phải đứng
trước toàn trường và chịu kỷ luật.Còn bây giờ con hãy về phòng mình đi. Tối
nay phạt không cho con dự buổi uống trà.

Tôi đi về phòng, có kể cho mẹ về những chuyện ma quái mẹ cũng chẳng

tin.Tôi đã tính đến chuyện trốn đi, nhưng cuối cùng tôi quyết định mình làm thì
mình chịu. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải đối mặt với thầy Snappo.

*

* *

Mọi chuyện còn tồi tệ hơn tôi nghĩ nhiều. Cả trường tề tựu đông đủ. Tôi bị

gọi lên phía trước, hai trăm cặp mắt đổ vào tôi. Thầy Snappo nói rất to, giọng
nghiệt ngã:

- Trò này đã phụ lòng tin của tất cả chúng ta, đã trốn khỏi trường học, đã

cười cợt đùa nhả tại một đám ma, đã đập vỡ lọ hoa cổ của tôi và dám đòi đuổi
cả cô Stevens. Trò này thường hay lầu bầu và điều tồi tệ nhất là… trò đó nói
dối như Cuội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.