NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 290

Mọi người nhìn tôi chằm chằm. Tất cả học sinh, các thầy, cô giáo đều dồn

mắt nhìn tôi. Tôi thấy chóng mặt, xây xẩm mặt mày. Thật không công bằng.
Tôi không có lỗi. Bỗng nhiên có cái gì đó ập đến, tôi cũng chẳng biết là cái gì,
tôi gào lên thật to:

- Đó là con ma, con ma cù! - Tôi rút cái chai màu xanh, vung chai lên và nói

với mọi người - Nụ cười của nó bị đánh cắp và chôn trong cái chai này. Em đã
tìm thấy cái chai và trả lại nó nụ cười.

Thầy Snappo nhăn mặt, hàng nghìn nếp nhăn trên mặt thầy hiện lên, trông

thật tăm tối, cay nghiệt mà thế giới chưa từng được chứng kiến. Những nếp
nhăn trên mặt thầy đều khụm xuống phía cằm trông như cái móng ngựa lộn
ngược. Thầy hét lạc cả giọng.

- Câm mồm đi! Đủ lắm rồi!

Thầy giật cái chai ném xuống đất, cái chai vỡ tan tành thành hàng trăm

mảnh.

Bỗng có tiếng xì xào nhao nhác, một cụm khói bốc lên, nó xoay thành vòng

ngân nga rồi chui tọt vào lỗ mũi thầy Snappo đúng lúc thầy đang chuẩn bị trút
tiếp cơn giận dữ.

Thầy nói:

- Hình phạt đối với trò này là… - Nói đến đây thầy nín bặt, trông thầy như

một con thỏ trong cơn sợ hãi. Có cái gì đó xảy ra đối với những nếp nhăn trên
mặt của thầy. Chúng giật giật, đụng đậy và từ từ uốn cong lên, người ta có thể
nghe thấy tiếng lách tách. Biết bao năm nay những nếp nhăn đó đã uốn cong
xuống phía cằm bây giờ chúng uốn ngược trở lại. Những nếp nhăn cắm cảu,
khó tính đang biến thành những cánh hoa nở cụ cười.

Thầy Snappo mỉm cười. Nụ cười bị nhốt trong chai đã tìm thấy chỗ ở mới

của mình.

Thầy Snappo nhìn tôi rạng rỡ và nói đầy độ lượng:

- Không có hình phạt, đối với một đứa trẻ ngoan như em thì không thể có

hình phạt nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.