NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 298

1

Albert kéo tất lên và chùi hai tay đầy mồ hôi vào mông quần. Cậu cài cúc áo

cao đến tận cổ và chỉnh cà vạt của bộ đồng phục. Rồi cậu bước nhè nhẹ lên cầu
thang.

Cậu sắp sửa bị đánh đòn.

Cậu biết thế. Cậu chỉ biết thế thôi. Cậu không thể nghĩ ra được là mình đã

làm gì sai nhưng cậu biết dù thế nào đi nữa thì thầy Brown cũng sắp phạt cậu.
Thầy ấy sẽ tìm được một lý do nào để đánh Albert thật đau – luôn luôn là thế.

Bụng Albert phùng lên thóp lại như thể có cả đàn ếch đang nhảy rầm rầm

trong đó vậy. Có cái gì đó như mắc nghẹn nơi cổ họng khiến cậu không thể
nuốt trôi chảy được. Cậu không muốn lên tí nào. Cậu ước gì mình bị ngất đi
hay là bị một bệnh gì đó thật nặng để có thể được chở thẳng vào bệnh viện trên
xe cứu thương. Nhưng không có gì xảy ra cả. Cậu vẫn thấy chân mình tự động
bước đưa cậu lên với sự đọa đày đau khổ ấy.

Cậu run rẩy đứng bên ngoài cánh cửa to màu nâu sẫm. Cậu rất sợ nhưng cậu

vẫn giữ được lòng quyết tâm như trước. Cậu sẽ không khóc. Cậu sẽ không cầu
xin. Thậm chí cậu sẽ không nhăn mặt. Cậu sẽ không bao giờ để cho thầy
Brown có được cái cảm giác dễ chịu ấy.

Cậu bé hít một hơi thật sâu và gõ cửa nhè nhẹ.

Bên trong phòng, Brown nghe thấy tiếng gõ cửa. Ông ta không nói gì cả. Cứ

để cho thằng bé tội nghiệp đó chịu đựng. Để cho kẻ sắp chịu đau khổ ngoài kia
tưởng rằng nó đã gặp may. Để cho nó nghĩ rằng không có ai trong này.

Brown nghe tiếng chân Albert rón rén bước ra xa cánh cửa.

- Vào đi, Jenkins. – Ông ta bất ngờ cất giọng.

Thân hình bé nhỏ đó đi vào phòng. Cậu bé đang mặt bộ đồng phục học sinh

gồm quần soóc, sơ mi xanh và cà vạt. Tất của cậu lại bị tụt xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.