NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 309

Một tràng cười rộ lên. Làm thế nào để tôi thoát khỏi chuyện này đây? Làm

sao tôi lại mắc vào chuyện này thế này? Trên tấm nệm, tôi đã đến bằng cách
đó. Vậy đấy, tôi sẽ về nhà bằng cách đó.

Nhưng tấm đệm đang biến dần đi. Và tấm vé về nhà của tôi cũng vậy. tôi

cảm thấy như mình đang đứng giữa sân ga và con tàu đã rời đi mà không có
tôi. Trước khi tôi kịp nhúc nhíc, tấm đệm biến mất hoàn toàn. Ngay lập tức tôi
nhận ra mình bị mắc kẹt trong giấc mơ này. Hay giấc mơ này là một thế giới
khác? Nó có thật không? Thật sự không thể nói được gì được.

Tất cả những đứa kia đều đứng nhìn tôi. Chúng nó muốn bắt đầu chọn đội.

Ôi, không. Lúc này tôi lại phải đứng vào hàng lần nữa. Và lại không được
chọn.

Nhưng khoang đã , chuyện gì đây? Có thêm một đứa nữa trong hàng, đứa

mà lần trước không có. Nó đang cười rất tự nhiên. Trên cách tay nó có một vết
chàm. Trông giống như một tấm bản đồ nước Úc thu nhỉ ấy.

- Đi nào, Simon. - Nó nói và nháy mắt.- Ai muốn chơi bóng đá bằng mọi giá

không?

- Có tớ. – Tôi nói. – Chắc chắn là tớ không muốn.

- Tớ cũng không. - Tootle nói – Cậu ấy đi lại cùng Tang, người cũng không

muốn chơi.

Tất cả chúng tôi đều cười với nhau. Fitzy và Keeble không vui lắm nhưng

chúng nó không nói gì cả. Tôi hy vọng là chúng sẽ không gây chuyện với tôi
sau giờ tan học.

Tôi đành cả giờ ăn trưa cùng với cậu bạn mới có vết chàm trên tay. Cậu ta

trở thành người bạn tốt nhất của tôi. Tên của cậu ấy là Mathew nhưng tôi gọi
cậu ấy là Possum

[10]

Chúng tôi làm mọi thứ cùng nhau – tôi và Possum.

Tan học, tôi và Possum cùng nhau đi bộ về nhà. Chúng tôi về đến cổng trước

của một ngôi nhà. Cỏ mọc cao và um tùm. Đó là khu vườn xấu nhất thành phố.
Dường như bó rất quen thuộc. Tôi cảm thấy như thể mình có biết nơi này. Như
thể là tôi nên đi vào trong.

Tôi mở cổng ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.