NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 310

- Cậu đi đâu đấy? – Possum hỏi.

Tôi chớp mắt và gãi đầu. Có một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi. Một người

phụ nữ xinh đẹp với một bông hoa cài trên mái tóc. Và cả những chuỗi hạt nữa.
Như một giấc mơ xa xăm.

Tôi nhìn Possum:

- Để ơ…để gặp mẹ.

Possum chăm chú nhìn tôi như thể tôi bị điên vậy. Cậu nói:

- Simon, mẹ cậu đã mất khi sinh cậu cơ mà.

Tôi cố giữ hình ảnh một người phụ nữ đáng yêu luôn cười rất tươi mỗi khi

nói chuyện. Và cả núm hoa kim cương trên mũi người ấy nữa. Nhưng hình ảnh
đó cứ mờ đi dần, mờ dần đi giống như tấm nệm vậy. Và tôi thấy mình đứng
trân trân nhìn Possum, mắt đầy nước.

- Thế tớ sống ở đâu? – Tôi hỏi.

Possum quàng tay qua vai tôi.

- Đừng ngốc thế chứ. – Cậu ấy cười. - Cậu biết là cậu sống với bọn tớ mà.

4

Chúng tôi đi qua ngôi nhà với khu vườn đầy cỏ và đi ra một vườn nông

thôn. Khi Posum nói, tôi nhớ lại mọi thứ. Rằng chúng tôi sống trong một ngôi
nhà lớn bên ngoài thị trấn. rằng bố cậu ấy là một người vĩ đại. mẹ cậu ấy cũng
rất tuyệt vời. Tôi gọi họ là bố mẹ mặc dù họ không sinh ra tôi.

Possum và tôi đều có phòng riêng. Và cả tivi nữa. chúng tôi là những người

bạn than thiết nhất trên đời. Chúng tôi đi tắt qua khu thả gia súc nhà Crazy
Mac thì đột nhiên chúng tôi nghe thấy âm thanh đó. Những giọng nói đó. Tim
tôi đập thình thịch còn chân thì ríu lại.

Tôi biết những giọng nói đó. Đó là giọng Fitzy và Keeble. Đêm nào sau giờ

tan học chúng cũng đợi chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.