NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 312

Chúng tôi quăng người xuống, xuống, xuống, xuống dòng sông âm u. Chúng

tôi lướt trên mặt nước và chân chúng tôi vạch trên mặt sông những vệt nước
dài. Và rồi lên, lên, lên, lên, lên phía bên kia sông. Tôi thả tay ra và ngã lăn
tròn trên bờ sông. Possum cũng chạm đất như cậu ấy đủ thông minh để tóm
chặt sợi dây để nó không thể văng lại chỗ Fitzy và Keeble.

Bọn chúng rất tức giận. Tức điên lên. Phát rồ lên. Hệt như hai quả bóng.

Chúng chồm chồm nhảy lên nhảy xuống, giận dữ chửi rủa bên bờ bên kia.

Possum làm một cử chỉ chế giễu bằng những ngón tay của cậu ấy. Nó khiến

Fitzy và Keeble càng điên tiết hơn. Possum đã chơi cho chúng một vố. Cậu ấy
là một người tuyệt vời. Cậu ấy đã cứu hai chúng tôi. Ôi, tôi có thể làm mọi thứ
cho Possum. Cậu ấy là người bạn tốt nhất trên thế giới.

Chúng tôi đi bộ về nhà.

- Còn ngày mai thì sao? - Tôi hỏi. - Bọn nó sẽ đợi sẵn ở chỗ cái dây.

Possum vẫn đi tiếp, điệu bộ hơi huênh hoang.

- Nhưng chúng ta sẽ không đi lối đó? – Cậu ấy nói. – Đúng không?

5

Khi chúng tôi về nhà, không có ai ở đó cả. Chúng tôi tìm quanh một lúc và

cuối cùng cũng thấy chỗ giấu gói bích quy sô cô la. Chúng tôi mang bánh lên
phòng và bắt đầu ăn.

- Dòng sông rất sâu. – Tôi nói. – sẽ thế nào nếu bọn mình rơi xuống.

- Chết là như thế nào nhỉ? – Tôi hỏi.

Possum nghĩ một lát.

- Tớ không biết. – Cậu ấy nói. – Đợi khi tớ nghĩ nếu tớ không có ở đây thì

mọi người cũng thế. Tớ không thể tưởng tượng một thế giới mà không có mình
trong đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.