NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 70

Biệt danh của tôi là Greensleeves (Thò lò mũi; tên một bản nhạc). Tôi chả

ưa gì cái tên đó.

Nhưng nó không có nghĩa như các bạn có thể tưởng đâu. Nó đại loại hoàn

toàn không dính dáng gì đến chuyện tôi xì mũi cả. Hoàn toàn không.

Tôi mang cái biệt danh đó vì chiếc đồng hồ đeo tay.

Nhưng tôi, để tôi kể từ đầu đến đuôi cho các bạn cùng nghe.

Cha tôi và tôi sống trong một chiếc xe thùng làm nhà, trên một cái bãi thuộc

cảng Niranda. Gia đình tôi rất nghèo, lúc nào cũng túng thiếu. Cha tôi kiếm
sống bằng nghề đánh gốc cây trong các trang trại. Ông đục một cái lỗ vào gốc
cây, cho vào đó thỏi thuốc nổ, sau đó ông nấp vào một chỗ vì toàn bộ gốc cây
sẽ nổ tung. Rồi cha nhặt nhạnh các mảnh gỗ nằm tung tóe khắp nơi bán làm củi
đun.

Công việc chẳng đem lại được bao nhiêu tiền vì thế tôi rất ngạc nhiên khi

cha cho tôi một chiếc đồng hồ đeo tay. Tôi reo lên:

- Trời ơi, con cám ơn bố. Tuyệt quá, đồng hồ hiện số hẳn hoi mà có cả hẹn

giờ nữa.

Bố cười bảo:

- Con thử hẹn giờ xem nào, sẽ có tín hiệu bằng nhạc đấy.

Tôi ấn nút hẹn giờ. Năm phút sau, đúng 16 giờ, nổi lên se sẽ bản nhạc du

dương Greensleeves.

Tôi sung sướng ôm choàng lấy bố. Ông quả là con người vĩ đại nhất. Ông

sẵn sàng dùng khoản tiền này để mua sắm một cái gì đó cho mình trong khi
đang dành dụm tiền để mụa một căn hộ theo kiểu trả dần để bố con tôi không
phải sống trên bãi để xe nữa. Ôi, người cha nghèo khổ tội nghiệp của tôi. Ông
chỉ có vài bộ quần áo lao động, những đôi ủng cũ kỹ, cái mũ dạ dúm dó, chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.