NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 72

nổi. Mọi người không ai rời nhà và đóng kín cửa sổ. Nhưng cũng chẳng ăn
thua gì vì mùi hôi thối chui qua kẽ cửa, ống khói và mọi ngóc ngách vào nhà ở.
Thật là kinh tởm, dường như ở dưới gầm giường lúc nào cũng có một thùng
phân.

Những người đi biển đã dùng tàu kéo để lôi xác con cá ra ngoài khơi, nhưng

dây cáp bị đứt. Con cá quá nặng.

Những người của thành phố đeo mặt nạ phòng độc, thử dùng xe ủi nhưng

con cá voi không nhúc nhích một li. Cuối cùng người ta đầu hàng và cự tuyệt
không chịu đến gần con cá nữa. Lúc đó bố tôi đề nghị nhận giải quyết việc này.
Bố nói:

- Nếu tống được con cá voi đi ta sẽ được năm nghìn đôla. Mọi biện pháp đều

không ăn thua. Ông thị trưởng đã hoàn toàn thất vọng.

Tôi nhắc lại:

- Năm nghìn đô, như thế đủ để…

Bố ngắt lời tôi:

- Đúng thế, đủ để đặt trước mua một căn nhà trả dần.

Tôi đảo mắt nhìn chiếc xe chật hẹp mà chúng tôi đang ở. Tôi cũng muốn

được chuyển sang ở trong một ngôi nhà rộng rãi. Tôi hỏi:

- Nhưng bố định chuyển con cá voi đó đi bằng cách nào?

Bố nói:

- Không phải bố mà là chúng ta. Con sẽ giúp bố một tay. - Bố cười khoái trá.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Con thì làm được gì? Dòng dây vào răng nó rồi kéo ư? Con chẳng làm gì

được đâu!

Bố tôi nói: “Con sẽ leo lên mồm nó và bò sâu vào bụng nó. Như là Jonas.

Và sau đó con cho những thanh thuốc nổ vào ruột nó”.

Tôi hét lên:

- Sao, bố định đánh thuốc nổ nó à? Đánh thuốc nổ con cá voi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.