NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 112

ĐẨY ĂN MÀY ĐẾN CHỖ CHẾT

T

ôi muốn viết lên câu chuyện buồn thảm, nhưng sao cái bộ mặt vui vui của

lão Vojtíšek cứ nhìn chằm chằm vào tôi, khiến cho những lời đầu tiên lại có
vẻ bông đùa. Nét mặt lão sáng sủa, mạnh khỏe và đỏ rực như miếng thịt
quay tẩm thêm bơ ngày chủ nhật. Lão thường chỉ cạo râu vào trưa chủ nhật,
cho nên cứ đến chiều thứ bảy, chòm râu trắng xóa của lão đã lại mọc tua tủa
kín cằm, giống như một lớp bọt sữa phủ đặc, và như thế trông lão, tôi cảm
thấy còn đẹp hơn mọi ngày. Tóc lão cũng đã bạc, chỉ có lưa thưa mấy sợi
trên chóp đầu, ngày này qua ngày khác, cứ bạc dần từ dưới lên, nhưng
không ngả màu trắng mà cứ vàng dần, óng ánh như những sợi tơ, nhè nhẹ lất
phất trên đầu.

Lão Vojtíšek có cái mũ lưỡi trai, nhưng suốt ngày chỉ cầm trong tay, trừ

khi nào nắng chói lắm lão mới đội lên một lúc. Tôi rất thích lão, tôi yêu đôi
mắt xanh của lão luôn luôn ánh lên một vẻ thật thà. Trên cả bộ mặt của lão
chỉ nổi lên có đôi mắt tròn và chân thành.

Lão Vojtíšek là một lão hành khất. Trước đó lão làm gì tôi không rõ.

Chỉ biết lão đi ăn mày đã lâu lắm, vì nhân dân cả khu phố Malá Strana
không ai còn lạ mặt lão. Mà cứ tầm vóc vạm vỡ của lão, thì lão còn có thể
làm cái nghề ăn xin này đến mấy chục năm nữa. Tôi biết lão từ khi lão bắt
đầu đến khu phố này ăn xin. Một lần, tôi thấy lão khập khiễng đi từng bước
ngắn, ngược dốc Svatojanský lên phố Ostruhová, đến trước viên cảnh sát
Šimr, lúc ấy đang đứng tựa thoải mái vào tay vịn để sưởi nắng. Šimr là tên
gã cảnh sát béo phị, khắp phố ai cũng biết, béo đến nỗi cái áo khoác màu
xám của y cứ ngày một rạn dần như muốn bật tung ra. Cổ của y nhìn từ phía
sau lại - xin các bạn tha lỗi - tựa như một xâu dồi lợn căng rướn mỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.