NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 132

nổi bọt... chúng mình đã phải kéo nó lên, Kupka nhỉ! Em hỏi nó đã nghĩ gì
khi bị chìm xuống nước, nó bảo là nó đã bật cười, vì thế mà có tiếng nước
ùng ục.”

Cả ba cùng cười, tiếng cười của Novomlýnský vang như tiếng chuông.

“Thế hôm nay có gì ồn ào ở nhà bà giáo đấy?” Novomlýnský lại hỏi.

“Cậu đã ở đó, phải không Hovora?”

“Chuyện rất thú vị,” Hovora nói và nhoẻn cười. “Cô giáo phát hiện ra

là chồng cổ có một bức thư giấu trong ngăn kéo bàn. Một bức thư đầy tình
yêu nồng nhiệt do chính tay cô viết. Cô đã gửi cách đây hai chục năm, vậy
mà hôm nay cô tìm thấy nó vẫn còn niêm phong chưa mở. Anh thử tưởng
tượng xem cô đã tự ái đến mức nào!”

“Vở hài kịch một màn,” Novomlýnský bật cười. Anh duỗi chân ra rồi

gọi Kupka. Trong khi Novomlýnský nói chuyện với Hovora thì Kupka đi ra
đến cuối máng xối, hơi nghiêng người để nhìn xuống chỗ nào đó dưới sân.
Bây giờ thì cậu ấy trở về chỗ ngồi, có vẻ hài lòng về chuyến đi thám hiểm
của mình.

“Ma lực nào cứ kéo cậu ra chỗ ấy, hả? Cậu nhìn cái gì ở dưới đó?

Không khéo rồi lại ngã xuống lần nữa cho mà xem!”

“Nhìn cái gì ư? Em nhìn ông thợ sách. Anh không biết thôi, chứ ông ấy

đã hai chục năm nay tối nào cũng ngồi đọc tiểu sử của ông Jan Hus

[20]

, lần

nào cũng vừa đọc vừa khóc. Em ra đấy xem tối nay ông ấy đã khóc chưa,
nhưng ông ấy vẫn chưa khóc!”.

“Rõ dở hơi, giá mà các cậu để ý đến cái gì khác ông thợ sách.”

Novomlýnský búng ngón tay. “Các cậu đã thấy cô vú em mới ở bên nhà ông
thợ gốm chưa? Rất trẻ trung tươi mát nhé! Nhưng mà cô ấy thì cũng như con
bướm, đậu rồi lại bay thôi.”

“Anh Novomlýnský giống như bà nội trợ đảm đang, cái lo lắng lớn

nhất là lo lắng về các cô giúp việc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.