NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 153

“Đá gì ạ?”

“Moldavite.”

“Ờ, moldavite,” ông Rybář huýt sáo. Nét mặt ông hơi tỏ ra rằng đây là

lần đầu tiên trong đời ông nghe thấy từ ấy.

“Viên này có thể bổ sung cho bộ sưu tầm của trường tôi, loại này bây

giờ cũng hiếm rồi. Ông có thể bán cho chúng tôi.”

“Vâng, để xem đã... Khoảng bao nhiêu ạ?”

“Ba zlatý. Được không ông?”

“Ba zlatý!” Ông Rybář huýt một tiếng nhẹ. Ông nhấc cằm lên, rồi lại

chống vào ba toong. “Thế các viên khác thì sao?” Một lúc sau ông hỏi,
giọng nghẹn trong cổ.

“Mã não, ngọc bích, thạch anh tím, thạch anh khói, cũng chả đáng giá

gì.”

Chỉ một lúc sau, ông Rybář đã ra đến góc phố Ostruhová. Ông chậm rãi

bước lên dốc. Lần đầu tiên, người trong phố thấy ông đội chiếc mũ. Cái
vành mũ rộng trùm kín trán ông. Chiếc ba toong kéo lê thê theo người, gõ
lanh canh trên đá lát đường. Ông không để ý đến ai, cũng chẳng hề một lần
huýt sáo. Chắc chắn là hôm nay, không có một suy nghĩ nào tinh nghịch
đuổi theo ông, tất cả đều dừng ở trong người, ở tận nơi sâu thẳm của tâm
hồn ông.

Hôm ấy, ông không ra đường một lần nào nữa, cũng không ra cổng

thành Bruska. Mà trời thì đẹp đến thế. Đã gần nửa đêm, nhưng bầu trời vẫn
trong xanh như vào buổi sáng. Mặt trăng huyền ảo tỏa sáng, trời lấp lánh
sao. Làn sương bạc trắng mờ tuyệt đẹp như phủ kín đồi Petřín, đổ tràn
xuống cả Praha.

Qua hai cánh cửa sổ mở toang, ánh trăng vui vẻ tràn vào căn phòng nhỏ

của ông Rybář. Ông đang đứng bên cửa sổ, người ngay đờ như bức tượng.
Từ xa, tiếng nước sông Vltava

[25]

xối xả đổ ầm ầm qua đập chắn. Nhưng ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.