NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 168

cô Maria, mặc áo choàng bằng vàng, đi trên quảng trường Loretán vào ban
đêm và vẩy nước thánh vào các ngôi nhà ở đó. Thuở ấy, mọi người đều hi
vọng là sẽ tránh khỏi dịch bệnh, ai ngờ chính ở những ngôi nhà ấy, bệnh còn
hoành hành dữ tợn hơn trước. Rồi sau đó, người ta mới giải thích việc đó là
tại cô Maria đã vẩy nước thánh vào những ai sẽ lên thiên đường gặp cô.

Có lẽ bất kì ai trong chúng ta, dù chỉ trong khoảng khắc, cũng có lần ở

trong điện thờ một mình và biết cái không gian rộng lớn, yên tĩnh trang
nghiêm ấy tác động mạnh mẽ lên cảm giác như thế nào. Tất nhiên, đối với
một đứa trẻ giàu trí tưởng tượng luôn chờ đợi những sự việc hoàn toàn
không bình thường, thì ấn tượng đó càng được tăng lên gấp bội. Tôi đã chờ
một lúc, đồng hồ điểm mười lăm phút, nửa giờ, tiếng đồng hồ vọng vào nhà
thờ rõ mồn một, nhưng ở phía cửa hoàn toàn không thấy có động tĩnh gì.
Hay là hôm nay người ta cho rằng không cần phải canh nhà thờ chăng? Hay
là phải đến lúc tối hẳn người ta mới thả chó ư?

Tôi đứng dậy và từ từ thẳng người lại. Ánh sáng ban ngày đã mờ nhạt

chiếu qua cửa sổ lớn chỗ gần tôi nhất. Bây giờ là cuối tháng mười một, sau
lễ thánh Kateřina, ngày đang rút ngắn lại. Có ít tiếng động từ bên ngoài vọng
vào, nhưng mà khi đã có thì chúng đều vang lên rất to. Vào buổi tối, ở đây
im ắng buồn thênh. Có lúc tôi nghe thấy bước chân đi nặng nề của ai đó.
Một lúc sau, tôi nghe thấy nhiều bước chân hơn và tiếng nói to ồn ồn của hai
người đàn ông đi qua. Rồi có tiếng ầm sâu trầm từ xa vọng tới. Một cỗ xe
nặng đi ở phía cổng dẫn vào Lâu đài. Tiếng ầm nghe rõ hơn, chắc xe đã đi
qua cổng và đang tới khu lân cận nhà thờ. Tiếng xe lăn mỗi lúc một gần hơn,
lớn hơn, rồi tiếng lộp cộp của vó ngựa, tiếng loảng xoảng của dây xích nặng,
tiếng lộc cộc của bánh xe lớn, chắc hẳn đó là xe quân sự đang đi vào doanh
trại hoàng gia. Tiếng xe lăn ầm ầm, mạnh đến mức làm rung cả cửa sổ nhà
thờ; ở một chỗ nào đó bên trên gác đàn vang lên tiếng chíp chíp không yên
của chim sẻ. Tôi thở phào khi nghe thấy tiếng chim. Cảm giác là ở chỗ nào
đó trong nhà thờ có con vật sống làm tôi nhẹ nhõm.

Đúng ra thì tôi không thể nói rằng tôi sợ hãi khi ở một mình trong nhà

thờ. Vì tại sao mà sợ chứ? Mặc dù nhận thức được cái bất thường của việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.