NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 169

đang làm, nhưng tôi không nghĩ tôi làm gì sai trái. Không một cảm giác có
tội nào giày vò tâm hồn tôi, trái lại, tôi cảm thấy phấn chấn, thấy đó là điều
cao siêu. Cái hào hứng sốt sắng về tín ngưỡng như làm tôi trở thành sinh
linh đặc biệt và cao thượng. Trước đó, và thú thật cả sau này, không bao giờ
tôi cảm thấy mình hoàn hảo như thế, đáng được mọi người ghen tị như thế.
Giá mà một đứa trẻ có khả năng tự mãn ngu ngốc như người lớn thường xử
sự thì tôi đã có thể nghiêng mình tự khâm phục mình. Ở những nơi khác,
vào những lúc khác, có thể tôi sợ ma chẳng hạn, nhưng mà ở trong nhà thờ
thì ma quỷ không thể có một quyền lực nào cả! Còn linh hồn của các vị
thánh yên nghỉ ở đây thì sao? Hôm nay tôi chỉ có việc với Đức Thánh
Václav thôi. Chắc chắn Ngài sẽ lấy làm mừng vì tôi, rằng tôi bạo dạn đến
thế này cũng chỉ để được nhìn thấy sự linh thiêng của Ngài, nhìn thấy Ngài
làm thánh lễ thờ trời. Nếu Đức Thánh muốn, tôi sẽ sẵn sàng giúp lễ biết
nhường nào, tôi sẽ chú ý đến nhường nào khi nâng Kinh Thánh, cũng như
khi lắc chuông để không lắc nhiều hơn mức cần thiết, dù chỉ duy nhất một
lần! Tôi cũng muốn kéo ống thổi ở đàn phong cầm và sẽ hát, sẽ hát bằng
giọng cao thánh thót, hay đến mức Thánh Václav phải bật khóc, sẽ đặt hai
bàn tay lên đầu tôi mà nói: “Con là đứa trẻ ngoan ngoãn!”

Đồng hồ điểm năm giờ chiều, tiếng điểm giờ vang to làm ngắt quãng

dòng suy nghĩ lan man của tôi. Tôi rút quyển sách từ túi sách đeo ở vai, đặt
lên lan can và bắt đầu đọc. Mặc dù trong nhà thờ đã tối mờ, nhưng vẫn còn
đủ cho mắt người trẻ đọc sách. Chỉ có điều là bất kì một tiếng động nào, dù
là nhỏ nhất, vọng đến từ bên ngoài cũng đều gây rối tôi. Nó làm tôi ngừng
đọc cho đến tận lúc ngoài đó lại hoàn toàn im lặng. Tự nhiên, tôi nghe thấy
tiếng những bước chân ngắn ngủi vội vàng tiến tới gần, rồi dừng lại ở bên
cửa sổ. Ngay lập tức, tôi vui mừng nhận thấy bên ngoài là hai đứa bạn của
tôi. Một tiếng huýt sáo đặc biệt, dấu hiệu ưa thích của chúng tôi, vang lên
ngoài cửa sổ. Tôi run người sung sướng thấy bạn bè vẫn nghĩ đến tôi. Vậy là
chúng nó đã lại đến đây. Khổ thân chúng nó, có thể vì thế mà khi về nhà
chúng nó sẽ bị ăn đòn! Đồng thời, tôi cũng run người vì tự hào, rằng chắc
bây giờ các bạn tôi đang rất khâm phục tôi, rằng chúng nó chắc rất muốn
được ở vào địa vị của tôi, dù chỉ trong một tiếng đồng hồ... rồi cả đêm chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.