NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 170

sẽ không ngủ được! Còn tôi, tôi muốn biết bao, nếu được để chúng vào đây
với tôi một tiếng đồng hồ!

Bây giờ có tiếng huýt sáo của Fricek. Vâng chính nó rồi, con trai ông

thợ giày, làm sao mà tôi chẳng nhận ra! Tôi rất quý Fricek. Tội nghiệp, cả
ngày hôm nay nó chẳng gặp may mắn gì cả. Ngay từ buổi lễ thánh đầu tiên
lúc sáng sớm, nó đánh đổ nước lên giày của cha cố, vì nó cứ luôn nhìn ngó
đâu đâu khắp nhà thờ, chứ không nhìn vào cha. Buổi chiều, nó lại bị thầy
giáo bắt quả tang lúc đang hôn cái Anynka, con gái thầy hiệu trưởng và trao
thư cho Anynka. Tất cả ba đứa chúng tôi đều thích Anynka và Anynka thì
cũng thích cả ba. Tôi nghe thấy tiếng huýt sáo nữa, lần này thì là tiếng huýt
của Kubíček. He he, Kubíček! Giá mà tôi cũng được huýt sáo, hoặc nói to
một tiếng để trả lời chúng nó, nhưng mà không được, vì tôi đang ở trong nhà
thờ. Hai đứa bạn tôi cố ý nói chuyện to để tôi nghe được, có lúc chúng nó
hét lên, nhưng tôi chỉ nghe lõm bõm được mấy từ: “Mày ở đó hả?”... “Này,
có ở đấy không?”... “Có sợ không?” “Tao đây! Không sợ!”, tôi nói thầm.
Khi có người nào đi qua, cả hai đứa đều chạy khỏi đó một đoạn, rồi lại quay
lại. Tôi có cảm giác như nhìn xuyên được qua tường, trông thấy được mọi
cử động của chúng nó, và miệng tôi luôn nở nụ cười. Bất chợt, một tiếng
đập đánh cốp ở cửa sổ làm tôi giật mình! Chắc hẳn hai đứa ném viên đá vào
cửa sổ. Rồi lại tiếng nữa! Vào lúc đó, ở gần đấy có tiếng người đàn ông nói
to. Tôi nghe thấy tiếng quát tháo của ông ấy và tiếng các bạn tôi bỏ chạy.
Hai đứa không quay trở lại nữa, còn tôi cứ ngong ngóng chờ, vô vọng…

Lần đầu tiên, tôi run người vì một cảm giác nhớ nhung. Tôi nhét quyển

sách vào cặp, đi sang lan can ở phía đối diện và nhìn xuống phía dưới nhà
thờ. Tôi có cảm tưởng là nó buồn hơn trước đây, chính nó buồn chứ không
phải là do trời đã tối. Tôi nhận ra được tất cả mọi thứ xung quanh, dù cho có
tối hơn nữa tôi cũng nhận ra được, vì tôi biết tất cả. Nhưng tôi như thấy ở
các cột và cả ở các bàn thờ đều có phủ các tấm vải dài màu xanh dùng vào
mùa thương khó. Chúng bao phủ lên mọi thứ một bằng một màu gì đơn điệu
hay là cái gì không màu sắc. Tôi nghiêng người qua lan can. Ở bên phải,
phía dưới phòng nguyện Hoàng gia, có ngọn đèn vĩnh cửu không bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.