NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 181

theo thịt gà và chim bồ câu trên một chiếc xe có chó kéo để bán. Josef,
tướng quân sự của chúng tôi, đã nhớ đến ông Pohorák nhân việc chúng tôi
cần mua thuốc súng. Thời đó, mua thuốc súng là việc vô cùng khó khăn.
Người ta chỉ bán cho ai có giấy phép của nhà nước thôi. Ông Pohorák
thường mua thịt hun khói ở cửa hàng của bố mẹ Josef. Và Josef cho chúng
tôi biết là lần nào đến Praha, ông Pohorák cũng còn đi mua thuốc súng cho
một người ở quê ông. Vì thế, Josef đã xin ông Pohorák mua thêm thuốc súng
cho chúng tôi, tất nhiên là sẽ trả công xứng đáng, và ông Pohorák đã nhận
lời. Ngày 19 tháng 8, Josef đưa tất cả sáu zlatý cho ông Pohorák, trong đó
hai zlatý là tiền trả công hậu hĩnh cho ông và bốn zlatý còn lại là tiền mua
thuốc súng. Ông Pohorák hứa là ngày hôm sau sẽ lại lên Praha bán thịt và sẽ
khẩn trương đi mua thuốc súng. Ông hẹn là sẽ kéo xe đến cổng thành Bruska
rồi trao thuốc súng cho Josef. Và ở đó, ông ấy mới được biết rằng chúng tôi
là đội quân hùng hậu, ông ấy sẽ tháo con chó trắng khỏi xe, bỏ xe ở đường
rồi gia nhập đội quân của chúng tôi. Không một ai ngờ vực gì về chuyện ông
Pohorák sẽ đi với chúng tôi, ông ấy đã nhận được hai đồng tiền vàng rồi mà,
hơn nữa, đó còn là vấn đề danh dự! Josef đã cho chúng tôi biết là ông
Pohorák đã kể rằng vào dịp Lễ các Thánh năm ngoái, ông ấy đã làm cho một
người lính bị ngã ngựa. Josef khẳng định rằng người ở Bílá Hora là những
người hùng mạnh nhất của vùng Bohemia.

“Đúng vậy, cả người ở Rakovník cũng thế”, Antonín tuyên bố và giơ

nắm tay đấm đấm vào không khí. Về phía mình, tôi phải nói rằng sự cộng
tác của ông Pohorák là điều rất hay. Tôi dám đánh cuộc là các tướng lĩnh
khác cũng có cảm giác tương tự. Khi lên kế hoạch tác chiến mà tôi đã kể tỉ
mỉ ở trên, trước hết chúng tôi nghĩ đến tay lính canh ở cổng. Thêm vào đó là
một việc xảy ra cách đây vài tháng, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn còn hằn
trong tâm trí chúng tôi. Lần ấy, bốn đứa chúng tôi chơi bóng ở dưới hào
xung quanh Lâu đài. Chúng tôi chơi ở đó mấy tiếng đồng hồ. Quả bóng cao
su nhỏ của chúng tôi vô cùng đẹp, tuy là nó chỉ có giá bốn mươi xu. Chúng
tôi chắc đã chơi rất hay, vì một người lính mang lựu đạn đi qua đã dừng lại
để xem chúng tôi chơi. Anh ta đứng ở đó rất lâu, rồi còn ngồi xuống cỏ để
xem cho thoải mái. Bỗng nhiên, quả bóng lăn qua chỗ anh ta ngồi. Anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.