NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 182

lười biếng đưa tay với quả bóng và ngã dúi mặt xuống, nhưng tóm được nó.
Anh ta chậm rãi đứng dậy, chậm đến mức chúng tôi tưởng thời gian kéo dài
đến vô tận. Chúng tôi đứng đó, chờ xem cánh tay phải to lớn của anh ta sẽ
ném quả bóng về phía nào. Thế nhưng không, anh ta thản nhiên nhét nó vào
túi mình. Rồi cái thân hình to béo của anh ta chậm chạp leo lên bờ hào.
Chúng tôi vây quanh anh ta, nài nỉ, kêu gào, đe dọa, và rốt cục thì Josef bị
một cái bạt tai, Antonín cũng vậy. Chúng tôi ném sỏi vào anh ta, nhưng anh
ta quay lại đuổi chúng tôi. Công bằng mà nói thì tất cả chúng tôi đã hèn nhát
bỏ chạy.

“Các cậu phải công nhận là chúng mình đã xử sự khôn khéo, là chúng

mình đã không đánh hắn,” sau đó, tôi đã nói với các bạn mình như vậy. “Các
cậu đều biết là chúng mình có kế hoạch muốn làm gì, và ai mà biết được cái
gì có thể xảy ra nếu đánh hắn! Khi có âm mưu làm gì thì người ta không bao
giờ biết được cái gì có thể xảy ra, tớ biết như thế mà! Tớ đã run cả người và
muốn tóm lấy hắn, nhưng mà tớ lại nghĩ: hãy chờ đã!”

Nhận xét rõ ràng về tình huống đã xảy ra được tất cả hài lòng hưởng

ứng, ai cũng nói rằng đã run cả người và đã phải cố gắng lắm để có thể đứng
vững được.

Trong những ngày đầu tháng tám, khi chúng tôi bắt đầu bàn tỉ mỉ chi

tiết kế hoạch của mình, tôi chợt hỏi:

“Con chó của ông Pohorák có biết cắn không?”

“Có,” Josef khẳng định, “hôm qua nó đã cắn rách váy của con bé nhà

ông hàng bánh.”

Thông tin về việc con chó của ông Pohorák biết cắn là thông tin rất

quan trọng.

Buổi sáng của ngày đáng ghi nhớ ấy đã đến. Sử ký đã ghi lại rằng đó là

buổi sáng ngày thứ hai.

Tôi thấy trời hơi xám, rồi xám nhạt đi, rồi đột nhiên sáng hơn, rõ hơn.

Tôi thấy thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp. Lòng tôi đang nung nấu một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.