NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 200

chứ không bị xẹp. Buổi gặp gỡ của họ mang không khí ngày hội và không
ồn ào. Họ không nói nhiều, bất kỳ điều gì họ nói cũng có vẻ đơn điệu, nhưng
vẫn có nhiều ý nghĩa. Chốc chốc họ lại ứa nước mắt và ôm nhau nhiều hơn
mọi khi.

Họ ngồi bên nhau ở ghế sofa đã lâu, cuối cùng thì họ nói đến điều mà

hàng năm họ vẫn nói.

“Chị ạ,” cô Nocarová nói, “trời phú cho chị em mình số phận gần giống

nhau. Em đã có người chồng tốt bụng và hiền lành, nhưng về ở với nhau
được hai năm thì anh ấy mất mà chẳng để lại cho em một mụn con nào làm
vui. Thế là từ ấy em cũng ở một mình - em không biết cái gì khổ hơn cái gì:
không bao giờ biết ai, hay là biết, rồi bị mất đi.”

“Vâng, chị cũng biết đấy, em bao giờ cũng tuân theo ý trời,” cô Máry

trịnh trọng nói. “Em đã biết trước được số phận của mình mà. Em đã mơ
thấy - vâng, em nằm mơ thấy là hồi hai mươi tuổi, em đã đi khiêu vũ - chị
biết là em chưa hề đi khiêu vũ lần nào. Em và các bạn nhảy đi từng cặp với
nhau trong tiếng nhạc, trong ánh sáng rực rỡ, nhưng có một điều lạ là phòng
nhảy ở một chỗ giống như một tầng mái rộng thênh thang. Tự nhiên, các đôi
bạn nhảy ở phía trước đi ra cầu thang để xuống tầng dưới, em ra sau cùng
với một người đàn ông mà em không nhớ mặt. Khi chỉ còn lại vài người, tự
nhiên em quay lại rồi nhìn thấy thần chết đang đi sau lưng. Hắn mặc áo
khoác nhung, đầu đội mũ có cắm một cái lông trắng, tay cầm thanh kiếm.
Em giục mọi người đi nhanh xuống, nhưng mà tất cả đã biến mất, cả bạn
nhảy của em cũng biến mất. Bất ngờ, thần chết chộp tay em rồi lôi em đi.
Em đã sống rất lâu ở một lâu đài và thần chết đã như là chồng của em. Hắn
đối đãi với em rất tử tế, hắn yêu em, nhưng em ghét hắn. Mọi thứ xung
quanh em và thần chết đều đẹp vô cùng, toàn là đồ pha lê, vàng bạc và
nhung lụa, nhưng không cái gì làm em vui được. Em chỉ luôn luôn mong
được trở về trần gian, một thần chết khác đã thường báo tin cho em về mọi
việc ở đấy. Em biết là khát vọng của em làm chồng em đau buồn, nên em đã
cảm thấy thương hại hắn. Ngay từ hồi đó, em đã biết là em sẽ không bao giờ
đi lấy chồng, và thần chết là chú rể của em rồi. Chị Luizi ơi, chị thấy chưa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.