NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 265

họa sĩ, trong đó có cả ảnh kỉ niệm của gia đình, mấy sợi tóc của người cha
đã qua đời, mẩu giấy ghi lời thú tội từ ngày cưới và trăm thứ bà rằn khác.

Khá im ắng được nửa tiếng đồng hồ, rồi lại một trận ầm ĩ mới bên nhà

vợ chồng họa sĩ. Anh họa sĩ đi đâu về, chắc là đi quán rượu về. Tôi nghe
tiếng anh ta nói to, rồi tiếng chửi, cuối cùng là tiếng gầm thét:

“Tao nói cho mà biết, đồ ngu xuẩn khốn kiếp ạ, gan ngỗng là thứ dành

cho chủ gia đình, hiểu chưa? Cả thế gian này ai cũng nói thế, đồ ma chê quỷ
hờn ạ!”

Anh ta loạng choạng ra gần cửa sổ. Tôi vội vàng cúi nhìn xuống dưới

bậu cửa sổ. Anh ta gọi:

“Anh Sempr ơi, gan ngỗng là thứ dành cho chủ gia đình, tôi nói đúng

hay là không đúng?”

Tôi không nghe thấy anh Sempr nói gì, nhưng họa sĩ lại gầm lên:

“Thấy chưa, đồ…”

Chắc hẳn vì đau buồn do mất ảnh kỉ niệm của gia đình mà chị vợ đem

nướng lá gan ngỗng rồi ăn mất. Hai người lời qua tiếng lại mãi, rồi tiếng anh
họa sĩ quát:

“Nó nhai nuốt cả hai tờ một chục đồng nữa ư? Lấy cái gì mà ăn bây

giờ, hả?”

Buổi chiều đẹp và yên ả. Cái yên ả ngày chủ nhật làm cho con người ta

thấy thoải mái dễ chịu. Cái yên ả khiến tôi phải xuống vườn. Ngoài đó đang
không có ai, chỉ có cái yên lặng đến trang nghiêm. Tôi thong thả đi dạo,
ngắm từng bụi cây, từng cọng lá, tất cả như đang được phủ lớp phấn hoa
ngày chủ nhật. Lòng tôi thanh thản đến bâng khuâng, tôi sung sướng muốn
nhảy lên như đứa trẻ, nhưng lại sợ rằng có ai đó nhìn thấy tôi qua cửa sổ.
Không gian im ắng, vậy mà ta vẫn cứ lắng nghe, vẫn cứ có cảm giác như
nghe thấy âm thanh từ một thế giới xa vời, từ một thế giới huyền thoại tuyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.