NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 272

Buổi chiều, chúng tôi đã nói chuyện với nhau ở ngoài vườn. Ông

Provazník ghé tai tôi thì thầm với vẻ rất thích chí, rằng ngày hôm nay, lần
đầu tiên ông ta để ý thấy người phụ nữ trẻ ở căn hộ bên cạnh có hai mắt đỏ
hoe. Tôi thấy ông ấy thật đáng ghét! Rồi ông ấy hỏi ông chủ nhà hôm nay có
đi dự đám tang ông đội trưởng đội kỵ binh thành phố không. “Không! Tôi
không đi đám ma đám tang nào hết. Từ ngày cha tôi mất, tôi chẳng đi một
đám tang nào cả. Lần ấy, bọn nhạc công chơi sai điệu, sai kinh khủng! Cho
đến bây giờ, nốt nhạc chối tai ấy vẫn làm khổ tôi!” Cái lý do mới hay làm
sao chứ!

Anh họa sĩ đến. Cái lo lắng suy nghĩ hiện rõ trên khuôn mặt đỏ bừng.

“Anh viết thư xong chưa?” Tôi hỏi.

“Chưa. Phải ngày mai mới xong. Tôi không viết nhanh được.”

“Nếu muốn viết hàng trăm bức thư cho cha cố thì lấy đâu ra tiền gửi

nhỉ?”, ông Provazník chen lời.

“Ôi giời, hàng trăm lá thư thì có đáng bao nhiêu, tốn một tí thế cũng

chẳng hại ai!”

“Hô hô!” Ông Provazník nổi giận thật sự, “các ông chẳng biết gì hết!

Chỉ cần có một trăm thôi là tôi cũng đủ sống rồi! Mà sống dễ như bỡn! Tôi
sẽ thuê một thửa ruộng ở gần Praha, rồi mua hạt giống về gieo. Các ông có
biết tôi sẽ gieo gì không? Tôi sẽ gieo toàn hạt kế sữa. Rồi có thể có thợ săn
chim đến thuê thửa ruộng ấy để bắt chim sẻ thông vàng. Nếu không có
người thuê thì tôi sẽ tự bắt chúng.”

“Ông đừng quên làm hàng rào xung quanh nhé!”

“Vì sao mà phải rào?”

“Để khỏi có gió lùa, không thì cây kế sữa sẽ bị thấp khớp!” Họa sĩ bắt

đầu nói đùa.

Ông chủ nhà hôm nay vô cùng buồn bã. Hôm nay ông ấy không đưa

các mảnh giấy, nhưng lại có một cái lo lắng khác. Ông ấy nghĩ là mũi ông ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.