NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 274

Tôi nghĩ là tôi đối xử với anh ấy không được niềm nở cho lắm, nhưng

xem ra anh ấy chẳng bận tâm đến điều đó, thậm chí tôi còn có cảm giác là
anh ấy cũng không để ý gì đến tôi.

Bây giờ anh ấy lại đứng trước tấm gương ở gần cửa sổ. Theo tôi thì

không có gì buồn bằng hình ảnh người đàn ông đứng ngắm nghía mình
trước tấm gương.

Khi nhìn thấy ông chủ nhà cùng con gái đang đi qua sân ra vườn, anh

ấy gọi họ từ cửa sổ và nói với họ rất thân thiết. Trên đời này, có nhiều người
tự dành cho mình nhiều thứ quyền lợi từ mối quan hệ lâu năm với người
khác. Hai cha con ông chủ nhà mời anh ấy xuống vườn. Anh ấy mời tôi.
Vậy thì chúng ta đi xuống đó, để rồi xem ai hơn ai. Nhưng không, chúng tôi
không phải xem gì cả, vì tôi có muốn gì đâu! Tôi thật sự cảm thấy rằng tôi
hoàn toàn không muốn gì cả.

Hôm nay, ở ngoài vườn có vẻ gì khác hẳn, tôi có cảm giác nó xa lạ với

tôi. Một bầu không khí khác, những con người khác. Nhưng nghĩ cho cùng
thì tôi thấy tôi chỉ khó chịu với bác sĩ Jensen mà thôi. Anh ấy nói chuyện
một cách thú vị, nhưng như ta biết, có nhiều người rất nông cạn hời hợt để
mà về cái gì cũng nói một cách thú vị. Tất cả mọi người đều có mặt, chỉ trừ
ông Provazník. Họ lắng nghe anh Jensen, cứ như thể anh ấy nói những
chuyện gì quan trọng lắm. Về phần mình, tôi chẳng bận tâm gì đến việc tôi
nói chuyện không “thú vị”.

Tôi thử gợi chuyện để thu hút sự chú ý về mình, và hỏi họa sĩ:

“Anh đã viết xong thư chưa?”

“Chưa, ngày mai, tôi phải để nó ngấm đã,” anh ấy trả lời và quay ngay

lại hỏi chuyện anh Jensen.

“Thưa bác sĩ, chắc chắn bác sĩ phải có một cuộc sống rất thú vị!”

“Sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.