NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 61

“Con gái tôi bất kỳ giá nào cũng không nói tiếng Séc ở ngoài đường.

Có lúc tôi quên, lỡ miệng nói bằng tiếng Séc với nó, nhưng mới chỉ nói một
lời thôi là nó đã đỏ mặt lên, rồi bảo tôi, “Bố chẳng giữ ý tứ gì cả!” ”

“Vâng, vâng, thế đấy!”

“Có lần tôi đọc ở báo một tin là người ta muốn nghĩ ra một thứ tiếng

nói chung cho tất cả mọi người. Rõ là chuyện ngốc nghếch!”

“Ông trời chắc không thể cho phép họ làm như vậy!”

“Mọi người hãy học tiếng Đức đi là êm chuyện!”

“Quả thế!”

Ở gần cửa có tiếng “suỵt!” Mọi bàn lại trở lại trật tự như trước.

Ông trưởng phòng bước vào, áo gi-lê mở phanh không cài cúc.

“Tôi nghĩ là tôi đang béo đến phát phì,” ông trưởng phòng nói, “tôi sẽ

phải đi bác sĩ, hay là đi thăm bà nội!”

Tất cả đồng thanh cười nịnh bợ.

Nơi nào nghèo nàn về tinh thần như thế, chỗ ấy ắt phải nghèo nàn cả về

vật chất. Mà đúng như vậy! Tôi đã rất ngạc nhiên thấy họ sống một cuộc
sống bề ngoài hời hợt giả tạo, còn bề trong thì điêu đứng bất hạnh.

Có lẽ đến hai phần ba trong số họ có sổ ghi trừ nợ dần ở chỗ người Do

Thái. Đến ngày đầu tháng, ông ta trừ nợ, chi phát lại cho họ một chút tiền
lương như tiền bố thí. Bà hàng bánh mì thường đến cửa hàng nhà tôi, bà ấy
nói là ngày đầu tháng họ còn trả được tiền bánh, nhưng đến ngày mùng hai
thì đã lại phải mua nợ rồi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện người nào
mời ai đến nhà chơi; chắc hẳn họ xấu hổ vì nhà cửa của mình.

Nhưng nói cho cùng thì chẳng có việc gì mà ta lại không hiểu được!

Hôm nay, tôi nhận được thư của ông giám đốc, ông ấy yêu cầu tôi cắt

ngắn mái tóc dài đi. Thế ư ông? Họa có là điên thì tôi mới cắt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.