NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 12

"Ừm, em nghĩ họ sẽ biết khi anh Josh không đến tiễn chị ở sân bay,

Gogo." Gogo là tên tôi đặt cho Margot, giống như tên loại bốt Go-go. "Chị
thường cho bao nhiêu nước và cà phê khi pha?"

"Chị sẽ viết cụ thể cho em," chị trấn an tôi. "Trong quyển sổ ấy."

Ở trên tủ lạnh chúng tôi có một quyển sổ ghi chép cho cả nhà. Tất

nhiên nó là sáng kiến của chị Margot. Trong quyển số có những số điện
thoại quan trọng, lịch làm việc của bố, lịch đưa đón đi học của Kitty. "Chị
nhớ ghi số của cửa hàng giặt là khô mới vào nhé," tôi nói.

"Ừ, chị biết rồi." Margot cắt chuối bỏ vào ngũ cốc, từng miếng mỏng

một cách hoàn hảo. "Josh sẽ không đi ra sân bay với cả nhà mình đâu. Em
biết là chị cảm thấy thế nào khi chia tay." Chị ấy sẽ làm biểu cảm kiểu đáng
sợ ấy.

Tôi biết điều đó.

***

Khi Margot quyết định đi học đại học ở Scotland, tôi cảm thấy mình

như bị phản bội. Mặc dù tôi biết chị sẽ đi học đại học ở một nơi xa. Tôi
thậm chí còn biết chị muốn đi Scotland họ Nhân chủng học, vì Margot là cô
gái với những tấm bản đồ, những quyển sách du lịch và những kế hoạch.
Việc chị ấy rời xa chúng tôi là một điều tất yếu.

Nhưng tôi vẫn bực mình với chị, dù chỉ một tẹo thôi. Dù tôi biết đó

không phải là lỗi của chị. Chị đi, trong khi chúng tôi vẫn nói với nhau rằng
chúng tôi là những cô gái nhà Song mãi mãi. Chị Margot dẫn đầu, tôi ở
giữa và cuối cùng là bé Kitty. Trên giấy khai sinh, Kitty tên thật là
Katherine, chúng tôi gọi em là Kitty. Thi thoảng chúng tôi vẫn gọi em là
Kitten, vì lúc em mới sinh giống hệt một con mèo gầy và không có lông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.