NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 137

Phía bên kia đường, cô Rothshild vẫy chào chúng tôi khi đang khóa

cửa. Tay cô cầm chiếc bình giữ nhiệt đựng cà phê. Rồi cô chạy ra xe ô tô.

"Chào buổi sáng cô Rothshild," chúng tôi đồng thanh. Tôi thúc Kitty

và đếm, "Năm, bốn, ba,..."

"Quỷ sứ!" cô Rothshild hét lên. Cô làm đổ cà phê vào tay. Chuyện này

thường xảy ra ít nhất hai lần một tuần với cô. Tôi không hiểu sao cô không
từ tốn hơn, hay chỉ cần đậy cái bình cà phê lại, hay đơn giản là đừng có đổ
đầy bình quá.

Peter cuối cùng cũng đến nơi. Chiếc xe Audi đen của cậu ta bóng

loáng trong ánh sáng ban ngày. Tôi đứng dậy và nói, "đi thôi nào Kitty," và
con bé cũng bước theo tôi.

"Ai đấy chị?" con bé thì thầm.

Peter hạ cửa kính xe. Tôi đến gần và chui đầu vào hỏi cậu ta. "Liệu

chúng ta có thể đưa em gái tớ đến trường tiểu học gần đây được không?
Con bé phải đến sớm và hôm nay có chuyến đi thực tế."

Peter nhìn tôi khó chịu. "Tại sao hôm qua cậu không nói với tớ?"

"Tối hôm qua tớ cũng không biết." Tôi cảm nhận được cảm giác lo

lắng của Kitty phía sau tôi.

"Đây là xe hai chỗ ngồi," Peter nói, làm như tôi không biết nhìn.

"Tớ biết. Tớ sẽ cho con bé ngồi lên đùi, và đeo dây an toàn lên trên."

Bố sẽ giết tôi nếu như biết chuyện này, nhưng tôi sẽ không nói gì với ông
và cả Kitty cũng thế.

"Ừ, nghe cũng có vẻ an toàn đấy." Peter nói giọng giễu cợt. Tôi ghét

kiểu giễu cợt ấy. Nó cứ rẻ rúng, chẳng ra làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.