NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 183

"Ừ nhỉ," tôi nói.

Thật lạ khi trong nhà bếp có một cậu con trai mà không phải là Josh.

Tôi cảm thấy hồi hộp vì vài lý do. "Thế làm bánh thì mất bao lâu?" cậu ta
hỏi tôi, tay đút túi quần.

"Vài tiếng, chắc thế." Tôi lại đong bột tiếp. Tôi đã quên mất là tôi đã

đong đến cốc bột thứ mấy rồi.

Peter rên lên, "Thế tại sao cậu không ra cửa hàng mà mua bánh?"

Tôi bắt đầu đong bột ở chiếc bát cũ. "Thế cậu nghĩ là những bà mẹ

khác cũng ra siêu thị mua bánh cupcake sao? Kitty sẽ thế nào trong trường
hợp ấy?"

"Ồ, nhưng nếu mà cậu làm bánh cho Kitty thì Kitty phải giúp cậu

chứ,'" Peter nhảy ra khỏi ghế, đến chỗ tôi, lướt tay qua eo tôi và cố cởi nút
dây tạp dề. "Thế con bé đâu rồi?"

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. "Cậu đang làm gì vậy?"

Peter nhìn tôi như kiểu tôi là người ngớ ngẩn. "Tớ cần một cái tập dề

để nếu tớ muốn giúp cậu. Tớ sẽ không để cái áo tớ dính bẩn đâu."

"Nhưng mà chúng ta không thể xong việc trước khi trận đấu bắt đầu,"

tôi nói với cậu ta.

"Thế thì tớ chỉ tham gia vào buổi tiệc sau đó thôi." Peter nhìn tôi chế

nhạo. "Tớ cũng viết trong tờ giấy hôm nay cho cậu rồi mà. Chúa ơi, sao cậu
không thèm quan tâm thế nhỉ?"

"Tớ đã quá bận," tôi nói vẻ dè bỉu. Tôi cảm thấy khó chịu. Cậu ta thì

cứ tuân theo mấy điều kiện trong hợp đồng, và cũng chân thành viết thư
cho tôi hằng ngày, còn tôi thì thậm chí chẳng có đầu óc đâu mà đọc chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.