NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 202

"Lúc này á? Ồ, tớ không thích cậu, nên...."

"Tốt," Peter nói. "Đừng có yêu tớ lần nữa đấy, ok? Tớ không thể có

nhiều cô gái yêu tớ thế được. Điều đó rất là mệt mỏi."

Tôi cười vang. "Cậu đúng là quá yêu bản thân."

"Tớ đùa thôi," cậu ta phản bác lại. Nhưng cậu ta không đùa. "Thế cậu

đã nhìn thấy gì ở tớ?" cậu ta ngoắc miệng cười, lại quá tự phụ và quá chắc
chắn vì sự quyến rũ bản thân.

"Cậu hỏi thật hả? Tớ không thể nói với cậu."

Miệng cậu ta đóng dần. "Cậu nói là bởi vì tớ làm cho mọi người cảm

thấy đặc biệt. Cậu...cậu nói tớ là một người khiệu vũ giỏi và là người làm
thí nghiệm cùng Jeffrey Suttleman!"

"Oa, cậu học thuộc từng từ trong lá thư của tớ đấy hả?" tôi đùa. Tôi

cảm thấy có tí thõa mãn dâng lên khi nhìn Peter không còn nhăn nhở cười
nữa. Sự thõa mãn ấy ngay lập tức được nối tiếp bằng sự ân hận, vì tôi làm
tổn thương cậu ta vì những lý do không hay ho. Phần nào trong con người
tôi lạ muốn làm tổn thương Peter? Thế nên, để cảm thấy đỡ hơn, tôi nói,
"Không, sự thật là cậu cũng có những phẩm chất tốt."

Tôi nghĩ là mình đã diễn đạt không tốt, nên cậu ta vẫn còn đang tâm

trạng.

Tôi không biết nói gì hơn nữa, nên mở cửa xe và đi ra ngoài, "Cảm ơn

vì đã đưa tớ về, Peter."

Vào đến nhà, tôi lặp tức chạy vào nhà kiểm tra mấy chiếc bánh. Chúng

đã được gói ghém trong hộp. Đường được rắc hơi lung tung còn hạt màu
thì cũng lọan xạ, nhưng nói chung là cũng không đến nỗi. Thật là nhẹ nợ!
Kitty sẽ không thấy xấu hổ ở hội chợ bánh ngày mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.