NHỮNG CHÀNG TRAI NHỎ - Trang 53

– Chú ấy cũng bắt anh làm như thế một lần. - Emil nói, như thể cậu đang

thú nhận một trọng tội.

– Và anh đã đánh ông à? Đánh bố Bhaer đáng kính ấy? Thật kinh tởm,

em rất muốn trông thấy anh làm việc đó! - Ned nói, túm lấy cổ áo Emil đầy
phẫn nộ.

– Chuyện xảy ra lâu lắm rồi. Anh thà bị chặt đầu còn hơn phải làm như

vậy lúc này. - Emil nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Ned thay vì nện cậu ta, vì cậu
vẫn còn nguyên cái cảm giác lúc phải thực hiện nhiệm vụ không lấy gì làm
vinh dự kia.

– Anh lòng dạ nào làm việc đó được chứ? - Demi nói, kinh hoàng trước ý

nghĩ đó.

– Anh chỉ ước sao lúc đó mình hóa điên, và anh nghĩ anh không bao giờ

làm nổi việc đó. Nhưng khi đã đánh một roi, anh nhớ lại tất cả những gì chú
ấy đã làm cho anh, và anh không thể tiếp tục. Nếu chú ấy đạp anh xuống và
bước qua, thì anh còn cảm thấy dễ chịu hơn. - Emil xỉa ngón tay vào ngực
để diễn đạt cái cảm giác hối hận của mình.

– Nat khóc và cảm thấy cực kì hối hận. Cho nên chúng ta đừng nói gì về

chuyện này, được chứ? - Tommy tốt bụng lên tiếng.

– Dĩ nhiên, nhưng thật khủng khiếp khi nói dối.
Demi trông như thể đã nhận thấy sự kinh khủng khi hình phạt không dành

cho kẻ phạm lỗi mà lại rơi vào chú Fritz thân yêu của cậu.

– Hay chúng mình giải tán để Nat có thể chạy lên cầu thang. - Franz đề

nghị, và dẫn đầu cả đám đi về phía kho cỏ, nơi ẩn náu của lũ trẻ những lúc
gặp rắc rối.

Nat không xuống ăn tối, nhưng bà Jo mang một ít thức ăn lên cho cậu và

nói mấy câu dịu dàng khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn mặc dù cậu không
dám nhìn bà. Dần dần, bọn trẻ chơi trong vườn nghe thấy tiếng vĩ cầm của
em và nói với nhau: “Giờ thì bạn đã ổn rồi.” Cậu bé đã ổn, nhưng quá xấu
hổ không dám xuống dưới nhà. Đến khi mở cửa định lẻn vào rừng thì cậu
thấy Daisy đang ngồi trên cầu thang, không làm gì cũng chẳng ôm con búp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.