NHỮNG CHÀNG TRAI XẤU TÍNH - Trang 52

Quỳnh Như vẫn nhìn tôi đăm đăm:

- Nhất định anh vị trúng gió rồi! Mặt anh xanh thấy ghê!

Quỳnh Như đâu có biết tôi xạm mặt vì tức. Nói xong, nó đưa tay lên
sờ trán tôi. Hành động của Quỳnh Như bất thần đến mức tôi không
kịp có một phản ứng nào, đành ngồi yên như phỗng, người tê đi.

Trong nỗi đê mê được trời "chiêu đãi" đó, tôi nghe rõ trái tim tôi đang
nhảy loi choi trong lồng ngực, thiếu điều muốn rạch áo chui ra. Thú
thật, nếu có ai áp lên trán tôi một miếng vàng bốn số 9 hay một hột
xoàn 24 ca-ra chắc cũng không làm tôi xúc động đến bàng hoàng
như thế.

Tôi mê man đến mức Quỳnh Như đã bỏ đi rồi mà tôi cứ ngỡ bàn tay
mềm mại của nó còn đặt trên trán tôi. Tôi nín thở ngồi im như học trò
bị phạt, không dám nhúc nhích một mảy, cho đến khi Biền cáu tiết
kêu lên:

- Mở mắt ra đi, thằng ngu! Nó có còn đứng đó đâu mà mày lim dim
cầu nguyện!

Tôi mở mắt ra, và bắt gặp gương mặt đằng đằng sét khí của Biền. Vẻ
phớt tỉnh của nó biến đâu mất, thay vào đó là những nét hung dữ của
quỷ Satan. Quỷ Satan nhe nanh:

- Diễm phúc quá hén?

Biết Biền nói kháy, tôi im re. Tôi chẳng biết phải an ủi Biền như thế
nào. Tôi rất muốn nói một câu vớ vẩn gì đó để xoa dịu nỗi uất ức của
nó nhưng nghĩ mãi không ra. Đành rằng Quỳnh Như giả vờ trêu tức
nó nhưng trêu như thế này, nó sẽ tức đến vỡ mạch máu mất. Nhất là
chính mắt nó thấy tôi "ngồi mát ăn bát vàng", chẳng bỏ công sức gì
lại hưởng hết "hoa lợi" của nó. Tôi chẳng chịu khổ ải tí xíu nào, cứ
ngồi tủm tỉm cười ruồi, bỗng chốc được người đẹp rờ đầu rờ cổ.
Trong khi nó bị làm tình làm tội đủ điều, bầm dập te tua như cái mền
rách lại chẳng sờ được cái mép áo của Quỳnh Như, bảo nó không
thù tôi sao được!

Nhưng dường như Biền chưa tức chết, Quỳnh Như chưa hả dạ. Cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.