NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 10

được tăng cường bởi tiếng thét kèm theo khi cô tiến tới. Tiếng thét ấy the
thé, yếu ớt và thật kỳ dị chẳng giống tiếng người. Qua khỏi cổng cô gái
đụng vào tôi thật mạnh khiến tôi suýt bị hất văng ra khỏi lề đường. Cô ấy
không chỉ va chạm. Cô ta túm chặt lấy tôi — một cái túm chặt tuyệt vọng
điên cuồng.

“Bình tĩnh đi!” tôi nói khi đã lấy lại thăng bằng. Tôi lắc nhẹ cô gái.

“Bình tĩnh nào!”

Cô gái bình tĩnh lại. Cô vẫn túm chặt, nhưng thôi không la hét nữa. Thay

vào đó cô thở hổn hển — những tiếng hít thở sâu như đang thổn thức.

Tôi không thể nói mình đã phản ứng giỏi giang gì trong tình huống ấy.

Tôi hỏi có chuyện gì không. Thấy câu hỏi của mình kỳ cục không rõ tôi sửa
lại cho đúng: “Có chuyện gì thế?”

Cô gái hít vào một hơi dài.
“Ở trong đó,” cô chỉ tay ra đằng sau.
“Sao hả?”
“Có một người đàn ông trên sàn nhà… chết rồi… bà ấy sắp giẫm lên ông

ta.”

“Ai giẫm? Tại sao?”
“Tôi nghĩ bà ấy bị mù. Và có máu trên người ông ta.” Cô nhìn xuống rồi

nói lỏng một bàn tay đang nắm chặt. “Cả trên người tôi nữa. Có máu trên
người tôi.”

“Đúng vậy,” tôi nói. Tôi nhìn những vết bẩn trên tay áo khoác của mình.

“Và bây giờ trên người tôi cũng có,” tôi chỉ cho cô ấy xem. Tôi thở dài, cân
nhắc kỹ tình huống này. “Tốt hơn hết cô nên dẫn tôi vào và chỉ cho tôi
xem.”

Nhưng cô bắt đầu run lên bần bật.
“Tôi không thể — không thể… tôi không vào trong đấy nữa đâu.”
“Có lẽ cô nói đúng đó.” Tôi nhìn quanh. Dường như chả có nơi nào thật

thích hợp để an vị một cô gái gần chết ngất. Tôi đỡ cô ngồi xuống lề
đường, tựa lưng vào hàng rào sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.