NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 12

“Bà sống ở đây sao? Đây là nhà bà à?”
“Phải.”
“Bà có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đi mua hàng trở về… Tôi để ý thấy có một túi mua

hàng vứt trên cái ghế gần cửa. Tôi đã vào đây. Lập tức tôi nhận ra có ai đấy
trong phòng. Việc ấy rất dễ khi người ta mù mắt. Tôi hỏi ai vậy. Chả có ai
trả lời — chỉ nghe tiếng thở khá gấp gáp. Tôi đi về phía âm thanh ấy — và
rồi ai đấy chả biết nữa đã kêu lên — kêu lên gì đấy về ai đấy đã chết và bảo
là tôi sắp giẫm lên ông ta. Rồi ai đấy chả biết nữa vừa hấp tấp lao ngang
qua chỗ tôi ra khỏi phòng vừa thét lên.”

Tôi gật đầu. Chuyện họ kể trùng khớp với nhau.
“Và bà đã làm gì?”
“Tôi đã dò đường thật cẩn thận cho đến khi chân tôi chạm vào một

chướng ngại vật.”

“Sau đó thì sao?”
“Tôi quỳ xuống. Tôi sờ nhằm cái gì đấy — một bàn tay đàn ông. Nó lạnh

ngắt — chả có mạch đập… Tôi đứng dậy rồi đi sang đây và ngồi xuống —
để chờ đợi. Ai đấy đã đến đúng lúc diễn ra chuyện này. Cái cô thiếu nữ chả
biết là ai đấy sẽ làm công việc báo động. Tôi nghĩ tốt hơn hết mình không
nên bỏ nhà mà đi.”

Tôi rất có ấn tượng với sự điềm tĩnh của người đàn bà đó. Bà ta đã không

kêu thét, cũng không phạm sai lầm vì hoảng sợ mà rời khỏi nhà. Bà đã bình
tĩnh ngồi chờ. Đó là một hành vi đúng đắn, nhưng lẽ ra phải làm một số
việc.

Có tiếng bà gặng hỏi: “Chính xác cậu là ai?”
“Tên tôi là Colin Lamb. Tình cờ tôi đi ngang qua đây.”
“Cô gái trẻ kia đâu rồi?”
“Tôi để cô ấy ngồi tựa vào cổng. Cô ta đang bị sốc. Điện thoại gần nhất

ở đâu hả bà?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.