NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 174

“Chúng tôi không biết,” thanh tra đáp. “Có lẽ chẳng bao giờ biết được.

Trừ phi cô có thể cho chúng tôi biết?”

“Tôi cho các ông biết à? Làm sao tôi biết được?”
“Biết đâu cô có giả thuyết gì đấy, có lẽ thế, về việc Edna Brent muốn gặp

cô để nói chuyện gì?”

Cô lắc đầu. “Tôi nào có biết gì, hoàn toàn không biết gì hết.”
“Cô ấy có ám chỉ điều gì đấy với cô, có nói với cô trong văn phòng chút

gì về chuyện rắc rối nào đấy hay không?”

“Không có. Không, quả thật nó không — đã không có nói gì — cả ngày

hôm qua tôi không ở văn phòng. Tôi phải đi tới vịnh Landis để gặp một tác
giả của chúng tôi suốt cả ngày.”

“Cô không từng nghĩ gần đây cô ấy rất lo âu hay sao?”
“À, Edna lúc nào cũng có vẻ lo âu hay rối trí. Nó đó có một cái — tôi

phải nói sao đây — một cái kiểu đầu óc rất thiếu tự tin, không chắc chắn.
Tôi muốn nói không bao giờ nó dám chắc chắn điều nó nghĩ hay làm là
đúng hay sai. Có một lần còn bỏ sót cả hai trang khi đánh máy sách của
Armand Levine và lo lắng kinh khủng không biết sau đó phải làm gì vì đã
gửi cho ông ta trước khi kịp nhận ra.”

“Tôi hiểu. Và cô ấy đã nhờ cô khuyên bảo nên làm gì để xử lý việc ấy,

phải không?”

“Đúng vậy. Tôi đã bảo mau chóng viết một lá thư ngắn gửi cho ông ta vì

người ta không phải lúc nào cũng bắt đầu đọc bản đánh máy ngay lập tức
để sửa lỗi. Tôi bảo là nên viết, nói rõ chuyện đã xảy ra, rồi yêu cầu ông ta
đừng than phiền với cô Martindale. Nhưng nó lại nói không thích làm như
vậy.”

“Cô ấy thường đến nhờ khuyên bảo khi phát sinh những chuyện như thế

ư?”

“Phải, gần như vậy. Nhưng rắc rối là — tất nhiên không phải lúc nào

chúng tôi cũng hoàn toàn đồng ý nó nên làm gì. Rồi sau đó nó lại bị rối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.