NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 172

“Anh không đợi được hay sao? Ngay lúc này quả thật hết sức bất tiện.

Hết sức bất tiện. Chúng tôi đã tới đúng một điểm rất quan trọng. Mười lăm
phút nữa cô Webb sẽ xong việc — À, phải rồi, có lẽ là nửa tiếng đồng hồ
nữa. Ước chừng như vậy. Ôi trời ơi, đã sáu giờ rồi sao?”

“Tôi rất tiếc, thưa giáo sư Purdy,” giọng thanh tra rất kiên quyết.
“Ôi, được rồi, được lắm. Chuyện gì vậy — chắc là vi phạm luật giao

thông chứ gì? Mấy anh gác đường coi bộ lăng xăng lít xít quá trời. Hôm nọ,
một anh cứ khăng khăng nói tôi đã để xe hơi của mình suốt bốn giờ rưỡi
theo đồng hồ ghi giờ đậu xe. Tôi chắc chắn chẳng thể nào như vậy.”

“Hơi nghiêm trọng hơn vi phạm quy tắc đậu xe một chút, thưa ông.”
“À, phải. À, phải rồi. Cô không có xe hơi, phải không?” Ông nhìn cô thư

ký với vẻ mơ hồ. “Phải, tôi nhớ rồi, cô tới đây bằng xe buýt mà. Vậy thì,
thưa ông thanh tra, có chuyện gì thế hả?”

“Chuyện liên quan đến một cô gái tên là Edna Brent.” Ông quay sang

Sheila Webb. “Tôi nghĩ cô có nghe nói đến chuyện ấy rồi.”

Cô gái nhìn ông chằm chặp. Đôi mắt đẹp quá. Đôi mắt biếc màu hoa

thanh cúc. Đôi mắt ấy nhắc ông nhớ đến một người nào đó.

“Ông vừa nói là Edna Brent sao?” Cô nhướn cặp lông mày. “À, phải rồi.

Tôi có biết cô ấy, tất nhiên rồi. Có chuyện gì với cô ấy hả?”

“Tôi thấy tin vẫn chưa đến tai cô. Cô đã ăn trưa ở đâu, cô Webb?”
Má cô gái ửng hồng.
“Tôi ăn trưa với một người bạn ở nhà hàng Ho Tung. Có phải — thật sự

có phải là vụ việc gì của ông không?”

“Sau đó cô không đi ngay về văn phòng à?”
“Ông muốn nói về Phòng Cavendish hả? Tôi đã gọi điện thoại về và biết

công việc đã được sắp xếp. Tôi phải đi thẳng đến đây gặp giáo sư Purdy lúc
hai giờ rưỡi.”

“Đúng vậy, ” ông giáo sư gật đầu xác nhận. “Hai giờ rưỡi. Và chúng tôi

đã cùng làm việc ở đây mãi đến bây giờ. Mãi đến bây giờ. Trời ơi, đáng lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.