— Tôi không giải thích gì cả. Chúng tôi không biết sự ghen tuông của
Fauvin. Ông ta giữ kín. Mặt khác, vì sao ông ta lại nghi ngờ chúng tôi ? Ai
làm cho ông ta đinh ninh là chúng tôi muốn giết ông ta ? Bí mật ! ông ta
viết là nắm được những thư từ của chúng tôi. Thư nào ?
— Thế còn những vết răng in ? NIững vết răng không thể cãi được là
không phải của Mari-An-Fauvin ?
— Tôi không biết. Tất cả những chuyện đó đều không hiểu nổi.
— Anh cũng không biết Mari-An đã làm gì khi ở nhà hát kịch ra, từ nửa
đêm đến 2 giờ sáng ?
— Không. Rõ ràng là nàng bị một cạm bẫy quyến rũ vào. Nhưng cạm
bẫy thế nào ? Ai bố trí ? Vì sao, nàng không chịu nói là đã làm gì ? Bí
mật !
— Đêm hôm xảy ra vụ án mạng, anh có mặt ở ga Ô-tơi. Anh làm gì ở đó
?
— Tôi đi trên đường phố Xuyt-sê. Tôi đi qua cửa sổ nhà Mari-An. Xin
ông nhớ hôm đó là thứ tư. Thứ tư tuần sau đó, tôi lại trở lại đấy và vẫn chưa
biết chuyện xảy ra với Mari-Ani, chưa biết nàng bị bắt. Rồi thứ tư tuần sau
nữa tôi lại đến, đúng cái đêm mà ông phát hiện ra chỗ ở của tôi, và ông đã
tố giác tôi với viên cai Madơru.
— Điều nữa: Anh có biết chuyện gia tài Mooc-ninhtôn không ?
— Không, cả Ph'lôrăngxơ cũng không biết. Và chúng tôi nghĩ rằng Mari-
An và chồng nàng cũng đều không biết chuyện, này.
— Cái vựa ở Phoocminhi. Hôm anh đến đấy là lần đầu tiên à ?
— Lần đầu tiên. Và cũng như ông, chúng tôi rất kinh hãi khi thấy hai bộ
xương người treo ở xà nhà.
Đông Luy im lặng. Trong vài giây anh cố tìm xem còn điều gì cần hỏi
nữa không. Rồi anh nói: Tất cả những điều tôi cần biết, như thế là hết. Về
phía anh, anh có chắc chắn là đã nói hết những điều cần nói chưa ?
— Chắc chắn là hết.
- Giây phút nghiêm trọng đây ! Rất có thể chúng ta không gặp lại nhau
nữa. Nhưng anh chưa cho tôi một bằng chứng nào về những lời nói khẳng
định của anh.