NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 176

— Tôi không giải thích gì cả. Chúng tôi không biết sự ghen tuông của

Fauvin. Ông ta giữ kín. Mặt khác, vì sao ông ta lại nghi ngờ chúng tôi ? Ai
làm cho ông ta đinh ninh là chúng tôi muốn giết ông ta ? Bí mật ! ông ta
viết là nắm được những thư từ của chúng tôi. Thư nào ?

— Thế còn những vết răng in ? NIững vết răng không thể cãi được là

không phải của Mari-An-Fauvin ?

— Tôi không biết. Tất cả những chuyện đó đều không hiểu nổi.
— Anh cũng không biết Mari-An đã làm gì khi ở nhà hát kịch ra, từ nửa

đêm đến 2 giờ sáng ?

— Không. Rõ ràng là nàng bị một cạm bẫy quyến rũ vào. Nhưng cạm

bẫy thế nào ? Ai bố trí ? Vì sao, nàng không chịu nói là đã làm gì ? Bí
mật !

— Đêm hôm xảy ra vụ án mạng, anh có mặt ở ga Ô-tơi. Anh làm gì ở đó

?

— Tôi đi trên đường phố Xuyt-sê. Tôi đi qua cửa sổ nhà Mari-An. Xin

ông nhớ hôm đó là thứ tư. Thứ tư tuần sau đó, tôi lại trở lại đấy và vẫn chưa
biết chuyện xảy ra với Mari-Ani, chưa biết nàng bị bắt. Rồi thứ tư tuần sau
nữa tôi lại đến, đúng cái đêm mà ông phát hiện ra chỗ ở của tôi, và ông đã
tố giác tôi với viên cai Madơru.

— Điều nữa: Anh có biết chuyện gia tài Mooc-ninhtôn không ?
— Không, cả Ph'lôrăngxơ cũng không biết. Và chúng tôi nghĩ rằng Mari-

An và chồng nàng cũng đều không biết chuyện, này.

— Cái vựa ở Phoocminhi. Hôm anh đến đấy là lần đầu tiên à ?
— Lần đầu tiên. Và cũng như ông, chúng tôi rất kinh hãi khi thấy hai bộ

xương người treo ở xà nhà.

Đông Luy im lặng. Trong vài giây anh cố tìm xem còn điều gì cần hỏi

nữa không. Rồi anh nói: Tất cả những điều tôi cần biết, như thế là hết. Về
phía anh, anh có chắc chắn là đã nói hết những điều cần nói chưa ?

— Chắc chắn là hết.
- Giây phút nghiêm trọng đây ! Rất có thể chúng ta không gặp lại nhau

nữa. Nhưng anh chưa cho tôi một bằng chứng nào về những lời nói khẳng
định của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.