NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 300

— Vâng.
Ông Valăng'g lây reo lên:
— Cha mẹ ơi ! Ông thật là một tay cừ khôi ! — và ông nói tiếp — Hẳn

hung phạm phải lả một thằng to lớn, ngổ ngáo, không ai trị nổi ?

— Thưa, nó là một kẻ tàn tật, khốn khổ mắc đủ mọi thứ bệnh: ốm còi,

viêm tủy, ho lao...

— Con người như thế mà chiếm được trái tim của Ph‘lôrăngxơ-Lơvatxơ

?

Đông Luy phản ứng mạnh mẽ:
— Ph‘lòrăngxơ chưa hề bao giờ yêu thằng khốn nạn đó. Đó chỉ là lòng

thương hại đối với một người đã đến bên bờ cõi chết, vì thương hại nên
nàng để cho nó hy vọng một ngày vô hạn định nào đó, nàng sẽ lấy hắn. Một
lòng thương hại kiểu phụ nữ mà ! Thưa ông ! Mà cũng dễ giải thích, vì
Ph‘lôrăngxơ tin rằng nó là một người trung thành, rất mực thông minh, nên
nàng đã hành động theo sự chỉ đạo của nó, mà theo nó nói là để cứu Mari -
An Fauvin, chứ có biết đâu cái dã tâm thực sự khốn nạn của nó ?

— Ông chắc chắn như vậy ?
— Thưa ông chủ tịch ! Tôi biết rất chắc chắn việc này cũng như nhiều

việc khác nữa, vì tôi có đủ mọi bằng chứng trong tay.

Không rào đón, Đông Luy nói tiếp luôn:
— Thưa ông chủ tịch ! Hung phạm đã bị bắt. Rồi đây luật pháp sẽ dễ

dàng biết rõ cuộc đời của hắn tới từng chi tiết nhỏ. Nhưng ngay bây giờ ta
có thể tóm tắt đoạn đời của con quái vật này như sau, đoạn đời tính từ lúc
nó phạm tội ác trong vụ Moocninhtôn, và không kể đến ba người bị giết
không dính líu gì đến việc thừa hưởng gia tài:

Nó, Giăng-Vecnốc, sinh quán tại A-lăng-xông, được ông già Lăng-ghec-

nô nuôi sống, rồi nó quen biết cặp vợ chồng Đơ-xuy-la-ma. Nó đã cướp
đoạt tiền bạc của cặp vợ chồng này. Trước khi họ làm đơn trình báo, nó đã
lừa được họ tới cái vựa ở làng Phooc-mi-nhi, cho họ uống thuốc kích thích
và nhốt họ trong vựa. Thất vọng, bị kích thích và bất tự giác, họ đã thắt cổ
tự tử trong vựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.