NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT - Trang 177

Colleen Mc Cullough

Những Con Chim Ẩn Mình Chờ Chết

1933 - 1938

Luke

Chương 20

Chuông điện thoại reo lên, hai tiếng dài một tiếng ngắn, tín hiệu dành riêng
cho Drogheda, Fiona nhắc ống nghe và quay lại.
- Điện thoại của Bob.
- Allô... à! Jimmy đó phải không... Vâng, Bob đây... Vâng đồng ý. Thế thì
hay lắm. Có giấy chứng nhận tốt không? Cứ gởi hắn đến đây... Nếu đúng là
anh ta giỏi như thế, bạn có thể nói thẳng với hắn rằng đã có một chỗ làm
dành sẵn ở đây. Tôi không tin lắm ở những tờ giấy chứng nhận... Thôi nhé.
Cảm ơn. Chào.
Bob trở lại ghế ngồi.
- Chuyện liên quan đến một anh thợ chăn nuôi, một anh chàng khá lắm theo
con nhận xét của Jimmỵ Anh ta đã từng làm việc ở đồng bằng Queensland
phía tây gần Longreach và Charlevillẹ Anh ta chăn bò cũng rất giỏi. Đây là
một tay cỡi ngựa xuất sắc, có tài luyện ngựa. Trước kia anh ta là thợ cắt
lông cừu, cũng là một cự phách trong nghề này theo lời Jimmỵ Hai trăm
năm chục con trong một ngày! Con chỉ hơi ngạc nhiên tại sao một nhà vô
địch như thế lại bằng lòng với đồng lương của một người chăn cừu? Rất
hiếm trường hợp một tay cắt lông cừu giỏi như thế lại bỏ tông đơ để ngồi
lên mình ngựa. Dù thế nào thì đó là một anh chàng mà ta đang cần ở các
bãi chăn, phải không mẹ?
Với năm tháng, giọng nói của Bob kéo dài ra như giọng đặc biệt của người
úc nhưng ngược lại anh nói từng câu rất ngắn. Anh sắp sửa bước vào cái
tuổi ba mươi nhưng hình như không có khả năng chinh phục các cô gái mà
anh được gặp trong các cuộc tiếp tân rất hiếm được tổ chức. Một mặt anh
rất nhút nhát, một mặt khác anh không thích chú ý gì hơn là đất đai và chăn
nuôi. Jack và Hughie càng ngày càng giống anh mình. Cả ba cũng thích
nằm trên sàn, sợ rằng nằm trên giường sẽ làm cho họ mềm yếu đi.
- Anh thợ mới mà con nói đã có gia đình chưa? Fiona hỏi nhưng vẫn tiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.